Chương 1430
Chương 1430: Giáp mặt thẩm vấn
Phan Nhã Nam bị dọa nhảy dựng lên.
“Sao lại thế này?”
Cô ta nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy
người của Hồng Nhan Cốc xông vào trong
sân, lập tức vô cùng khẩn trương.
Đôi mắt Phan Lâm lạnh lùng, lập tức
quát khẽ: “Đừng khẩn trương! Bọn họ chắc
chắn là hoài nghi đến tôi, biểu hiện của cô tự
nhiên một chút! Không sao đâu!”
“Được... Được...” Phan Nhã Nam nuốt
một ngụm nước bọt, nhưng hai tay vẫn hơi
run rẩy.
Phan Lâm chủ động đi ra ngoài.
“Các vị sư tỷ có chuyện gì sao?” Phan
Lâm bình tĩnh hỏi.
“Phan Nhã Nam đâu?” Giảng sư Minh
Lan nhìn Phan Lâm, trong mắt lộ rõ chán
ghét, sau đó hỏi.
“Tôi ở đây, bà là...” Phan Nhã Nam đi ra
khỏi phòng, nhưng vẻ mặt vẫn mê mang.
“Lớn mật! Phan Nhã Nam, thấy giảng sư
Minh Lan còn không mau hành lễ?” Đệ tử nữ
ở bên cạnh quát lớn.
Phan Nhã Nam ngẩn ra, đang chuẩn bị
hành lễ, nhưng giống như nghĩ tới chuyện gì
đó, lúng túng hành lễ nói: “Bái... Bái kiến
giảng sư Minh Lan!”
“Hửm?” Nhìn động tác không được tự
nhiên của Phan Nhã Nam, giảng sư Minh Lan
có chút không vui.
“Giảng sư Minh Lan, hôm nay Phan Nhã
Nam mới vào cốc, một số khóa trình còn
chưa học xong, cho nên cấp bậc lễ nghĩa vẫn
chưa đến nơi đến chốn.” Gia Linh lập tức giải
thích.
“Vậy sao? Thôi! Hôm nay không phải tới
vì cô ta!” Giảng sư Minh Lan liếc mắt nhìn
Phan Lâm, lạnh nhạt nói: “Cậu là Kỳ Lân vệ sĩ
hộ tống Phan Nhã Nam đúng không?”
“Đúng vậy!” Phan Lâm gật đầu.
“Nói cho tôi biết, vừa rồi cậu đi đâu?”
“Tôi vẫn luôn ở đây mà.” Phan Lâm ra vẻ
vô tội nói.
“Hừ! Đã đến lúc này rôi mà cậu còn cứng
miệng à? Rõ ràng là vừa rồi cậu đến cửa cốc,
đoạt chìa khóa của đệ tử canh giữ cửa cốc,
mở ra cơ quan, có phải không? Nói, cậu được
ai phái tới đây? Vì sao phải mở cơ quan của
cốc tôi! Rõt cuộc là cậu có mục đích gì?”
Giảng sư Minh Lan liên tục la lên.
Mỗi một câu đều tràn ngập khí phách,
nghiêm khắc mà cường thế.
Nếu là người tâm lý không đủ, đã sớm
khuất phục dưới lời nói của bà ta rồi.
Nhưng Phan Lâm là người từng trải qua
sóng to gió lớn.
Vẻ mặt anh không đổi nói: “Bà này, bà
đang nói gì thế? Mở ra cơ quan gì cơ? Tôi
không hiểu bà đang nói gì!”
“Cậu còn giả vờ nữa à?” Giảng sư Minh
Lan giận dữ mắng: “Nhìn bộ dạng này phải
dùng hình rồi! Người đâu, dẫn cậu ta đi
xuống, nghiêm hình tra tấn! Trái lại tôi muốn
xem cậu ta cứng miệng hay xương cốt cứng!”
“Dại Giảng sưt”
Đệ tử ở bên cạnh lập tức tiến lên.
“Các người làm gì thế?” Phan Nhã Nam
lập tức ngăn cản.
“Phan Nhã Nam, việc này không liên
quan tới cô! Cô là đệ tử của Hồng Nhan Cốc
chúng ta! Cô phải nghe lời giảng sư nói!”
“Nhưng... Nhưng anh ấy... Anh ấy là vệ sĩ
của tôi...”
“Thì tính sao? Nếu không phải biết cô trải
qua lễ rửa tội ở ao thánh, cô nghĩ là tôi sẽ bỏ
qua cho cô à?” Giảng sư Minh Lan hừ lạnh
nói.
“Các ngươi đây là muốn giở thói ngang
ngược à?” Phan Lâm ra vẻ phẫn nộ nói.
“Tôi chính là giở thói ngang ngược đấy,
cậu có thể làm gì được tôi?” Vẻ mặt giảng sư
Minh Lan không chút thay đổi nói: “Ra tay!”
“Tuân mệnh!” Đệ tử la lên.
Nhưng đúng lúc này, Gia Linh không nhịn
được mở miệng nói.
“Giảng sư Minh Lan, chúng ta nên hỏi rõ
trước rôi hãy ra tay lần nữa, nếu không vu
oan giá họa cho người ta, khiến kẻ trộm chân
chính nhởn nhơ ở bên ngoài, thì có ý nghĩa
gì?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi gì nữa?”
Giảng sư Minh Lan cau mày nói.
“Giảng sư để em hỏi anh ta vài câu đi.”
“Chỉ lãng phí thời gian thôi... Thôi, em hỏi
đi, tôi cũng không nóng lòng vì chuyện này,
cậu ta không chạy thoát được đâu!” Giảng sư
Minh Lan hừ lạnh nói.
Gia Linh tiến lên, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh
Kỳ Lân! Anh chắc chắn tối nay anh vẫn luôn
ở đây chứ?”
“Đương nhiên.”
“Anh có thể chứng minh anh vẫn luôn ở
nơi này không?”
“Nhân chứng có tính không? Tâm mắt
của cô Phan Nhã Nam vẫn luôn không rời
khỏi tôi!”
Gia Linh nhìn vê phía Phan Nhã Nam.
Chỉ thấy Phan Nhã Nam không ngừng
gật đầu: “Sư tỷ, em có thể chứng minh, anh
ấy không hề rời khỏi nơi này!”
"Vậy sao?”
Gia Linh sờ cằm, đột nhiên nói: “Vậy mời
anh cởi giày ra được không? Tôi muốn nhìn
đế giày của anht”
Những lời này vang lên, mọi người đều
cảm thấy khó hiểu.
“Nhìn đế giày của anh ta làm gì?” Giảng
sư Minh Lan không nhịn được hỏi.
“Có lẽ giảng sư không biết, bùn ở cửa
cốc là bùn đen! Bùn ở nơi này là bùn mới!
Nếu người này đến cửa cốc, như vậy để giày
của anh ta tuyệt đối dính bùn đen! Mà không
phải bùn mới ở đây!”
Mọi người nghe thấy thế, đôi mắt đột
nhiên sáng lên.
“Cởi giày!” Giảng sư Minh Lan lập tức
quát.
Chỉ thấy sắc mặt Phan Lâm vô cùng khó
coi.
“Có thể không cởi... Được không?”
“Cậu chột dạ đúng không?”
“Cởi!"
“Nhanh cởi đi!”
Mọi người la lên.
Phan Nhã Nam ở bên cạnh sắp bị dọa
ngất rồi!
Sao cô ta có thể đoán được, vậy mà Gia
Linh này còn có một chiêu như thế.
Phan Lâm chau mày, biết không có
đường lui, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể
cởi giày da trên chân ra.
Vừa mới cởi giày, một số đệ tử nữ không
nhịn được che miệng nở nụ cười.
Chỉ thấy bít tất ở chân trái Phan Lâm đã
bị rách, ngón cái đều lộ ra ngoài.
“Tôi đã nói là đừng cởi mà, chuyện này
khiến người ta thấy vô cùng xấu hổ.” Vẻ mặt
Phan Lâm bất đắc dĩ nói.
Gia Linh không để ý tới phản ứng của
anh, mà cẩn thận kiểm tra đế giày.
“Gia Linh, thế nào rồi?” Giảng sư Minh
Lan ở bên cạnh lập tức hỏi.
“Không có bùn đen ở cửa cốc...”
Gia Linh trâm giọng nói.
“Vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự hiểu
lầm người tốt rồi?” Giảng sư Minh Lan cau
mày nói.
“Tuy không có bùn đen, nhưng mà...ˆ
“Nhưng mà cái gì?”
Thân kinh của mọi người lại một lân nữa
trở nên căng thẳng.
“Nhưng mà đế giày này... Có dấu vết rửa
sạch!” Gia Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phan Lâm nói.