Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1452​



















Chương 1452: Thời cơ đã đến







Lối vào cấm địa, có một cái ô hoa to



đứng sừng sững ở ngay bên cạnh.







Thánh nữ ngồi phía dưới cái ô hoa, uống



trà, ăn hoa quả, đôi mắt giống như ngôi sao



nhìn chằm chằm cấm địa.







Lúc này Triệu Minh Nguyệt đi tới.







“Báo cáo thánh nữ, đám người Trịnh Mai



Anh, Mai Tuyết Hương, Phan Nhã Nam đã



trải qua lễ rửa tội ở ao thánh, bây giờ đã



được đưa tới phòng giáo dục lại.' Triệu Minh



Nguyệt cung kính nói.







“Ừm!” Thánh nữ hơi gật đầu nói: “Không



quan tâm bọn họ có phải là gian tế của bác



sĩ Lâm hay không, trải qua ngâm canh Thoát



Thai Hoàn Cốt, bọn họ sẽ là người của Hồng



Nhan Cốc chúng ta!”







Triệu Minh Nguyệt không nói, nhưng



trong mắt lóe lên từng trận đau thương.







Cô ta cũng không thể tiếp nhận được sự



thực Kỳ Lân là bác sĩ Lâm, chỉ tiếc trong lòng



tràn ngập phức tạp, không có ai để kể hết ra.







“Thánh nữ, phía trước có biến!”







Lúc này, một đệ tử của Hồng Nhan Cốc



vội vàng kêu lên.







Mọi người vội vàng dời mắt nhìn.







Thánh nữ cũng đặt chén trà xuống, nhìn



về phía cửa cấm địa.







Chỉ thấy trên con đường nhỏ chỗ cửa



vào, xuất hiện một bóng người mơ hồ, đang



chậm rãi đi vê phía này.



“Là bác sĩ Lâm sao?” Triệu Minh Nguyệt



lẩm bẩm hỏi.







“Hừ, xem ra bác sĩ Lâm này không chịu



được rồi!”







Thánh nữ đứng dậy, đi lên trước, lớn



tiêng nói: “Bác sĩ Lâm, nếu anh nguyện ý



ngoan ngoãn đầu hàng, Hồng Nhan Cốc có



thể suy xét tha cho anh một mạng, anh thấy



thế nào?”







Nhưng... Đổi phương không đáp lại một



tiếng, thậm chí bước chân đều không dừng



lại.







“Sao thế? Không lẽ bác sĩ Lâm không



nguyện ý đầu hàng? Tôi đã nói chuyện với



cốc chủ rồi, bác sĩ Lâm, nếu anh nguyện ý



chia sẻ y thuật của anh với Hồng Nhan Cốc



tôi, Hồng Nhan Cốc chúng tôi sẽ tiếp đãi anh



nồng nhiệt! Nếu anh không đồng ý, tôi cảm



thấy cả đời này anh khó có khả năng rời khỏi



Hồng Nhan Cốc rồi! Anh là người thông



minh, hi vọng anh có thể suy nghĩ cẩn thận!”



Thánh nữ lại nói.







Nhưng... Đối phương vẫn không thèm để



ý tới, ngoảnh mặt làm ngơ với lời thánh nữ



nói







Thánh nữ nổi giận.







Ánh mắt cô ta phát lạnh, hừ lạnh ra tiếng:



“Tôi chưa từng gặp người nào không coi tôi



ra gì như vậy! Được lắm, bác sĩ Lâm, đây là



anh tự tìm đấy!”







Sau khi nói xong, thánh nữ cầm kiếm ở



bên cạnh, lập tức rút ra hét to: “Bày trận!”







“Dạt"







Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở hai bên



nhao nhao rút kiếm ra bày trận.



Một lát sau, một kiếm trận tinh diệu lập



tức hình thành.







“Kiếm trận Hoa Cốt?”







Tiếng cười khàn khàn truyền tới.







“Hửm?”



Thánh nữ ngẩn ra, nhìn chằm chằm bóng



dáng kia nói: “Vậy mà anh biết kiếm trận



này?”







Chỉ thấy bóng dáng chậm rãi tiến lại gần,



cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng của người này.







Lúc này có người kinh hãi kêu lên!







“Là quái nhân kia!”







“Ông ta không phải là bác sĩ Lâm!”







“Trời ạ, quái nhân kia ra ngoài rồi!”



Không ngừng có tiếng thét chói tai vang



lên, tất cả đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều đã



luống cuống.







Tuy có rất nhiêu người không biết thực



lực thật sự của quái nhân này thế nào, nhưng



ở trong Hồng Nhan Cốc lưu truyên nhiều lời



đồn về ông ta lắm.







Vậy nên theo tự nhiên, tất cả mọi người



đều sinh ra tâm lý sợ hãi đối với ông ta.







Nhưng thánh nữ không e sợ.







“Vậy mà là ông!”







Thánh nữ hừ ra tiếng: “Tôi còn tưởng ông



sẽ nấp ở trong cấm địa không dám ra cơ,



không ngờ tới vậy mà lần này ông chạy ra



đây rồi! Sao thế? Ở bên trong chán ngấy rồi,



cố ý ra đây chịu chết sao?”



“Chịu chết? Bé gái, chỉ dựa vào cô không



giết được tôi đâu!” Quái nhân nhếch miệng



cười nói, hàm răng vàng ở dưới ánh trăng



nhìn vô cùng chói mắt.







“Vậy thì chưa chắc, ra tay đi!”







Thánh nữ la lên.







Kiếm trận Hoa Cốt lập tức được phát



động, bảy bảy bốn mươi chín trường kiếm



lạnh lẽo giống như răng nanh của hàng loạt



dã thú, đâm về phía quái nhân kia.







Nhưng quái nhân ung dung né tránh,



người như quỷ mị thoải mái xuyên qua giữa



vô số lợi kiếm.







Cho dù lợi kiếm mạnh cỡ nào, cũng



không đụng được vào ông ta một chút.







“Hửm?” Thánh nữ nhíu chặt mày.







“Ha ha ha ha, bé gái, kiếm trận Hoa Cốt



này cô nghĩ là do ai sáng lập ra? Là tôi và sư



phụ cô liên thủ sáng lập! Cô dùng loại kiếm



trận này giết tôi, không phải làm trò cười cho



người trong nghề sao?” Quái nhân cười ha



ha, sau đó nhìn chằm chằm một đệ tử, vung



tay lên.







Rầm!







Đệ tử kia bị đánh bay ra ngoài, trên bụng



bị xé ra một mảng thịt to, ngã xuống đất thổ



huyết, chết ngay tại chỗ.







Mà kiếm trận Hoa Cốt cũng lập tức có lỗ



hổng, trực tiếp bị phá.







“Cái gì?”







Ánh mắt thánh nữ lạnh lẽo.







“Bé gái! Hôm nay sư phụ cô không ra



mặt, người nào của Hồng Nhan Cốc cũng



không ngăn được tôi, chịu chết đi!”



Quái nhân cười to, trực tiếp lao ra đại



trận xông về phía thánh nữ.







“Khốn nạn!”







Thánh nữ tức giận, rút kiếm ra nghênh



đón, cùng chém giết.







Chỗ cửa cấm địa vô cùng hỗn loạn.







“Nhanh, nhanh đi thông báo cho cốc



chủ! Nhanh chóng mời cốc chủ tới đây giết



quái nhân! Nhanh lên!" Triệu Minh Nguyệt vội



vàng la lên với đệ tử bên cạnh.







“Dạ, sư tỷ”







Các đệ tử chạy đi, đi thẳng tới chỗ cốc



chủ ở.







Cùng lúc đó, một bóng dáng cũng lặng lẽ



ở trong bóng đêm tới gần chỗ cốc chủ.







Nhưng anh không tiến vào cung điện của



cốc chủ, mà nhảy lên đứng trước ao thánh



hàn vi bai trang 1412" Tiời rat đa đến



thay da đổi thịt...







“Gần tới lúc rồi!”







Im lặng không có một tiếng động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK