Chương 1989
Chương 1989: Vũ nhục
Khi người đó bước lên đài, mọi người bốn phía đều đặt toàn bộ ánh mắt vào ông ta. Đây là một người đàn ông trung niên mặc võ phục màu đen. Người đàn ông đeo kính mắt, hai bên tóc mai bạc trắng, vẻ mặt nghiêm nghị, trên ngực lộ ra một kí hiệu. Đó là kí hiệu của Hiệp hội Võ thuật Yến Kinh.
"Ông muốn khiêu chiến tôi sao? Tôi cho ông cơ hội động thủ trước, kẻo sau này ông không thể động đậy được, sẽ thua rất thảm." Yoko Nakagawa mỉm cười nói. Nhưng người đàn ông trung niên này liên tục lắc đầu: "Anh Yoko Nakagawa , tôi đến đây không phải để khiêu chiến anh, tên tôi là Phùng Hâm, là người của Hiệp hội Võ thuật Yến Kinh!"
"Hiệp hội Võ thuật? Ông lên đài không khiêu chiến thì lên làm gì?".
"Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh Yoko Nakagawa đây một chút, không biết anh Yoko Nakagawa có tiền trả lời không?"
Yoko Nakagawa nhướng mày, không rõ người này đang toan tính truyện gì, suy nghĩ kĩ xong, hừ nói: "Tôi đến đây là để luận bàn võ thuật, không phải cùng các ông nói chuyện phiếm, nếu ông có chuyện gì thì đợi tôi đánh xong hẵng nói!" Yoko Nakagawa không ngốc, trước mặt nhiều người như vậy, nếu anh ta nói bậy, chẳng phải sẽ bị phía đối phương bắt thóp sao. Đến lúc đó chẳng phải là mang tiếng xấu vô cùng sao?
Nhưng Phùng Hâm cũng biết Yoko Nakagawa sẽ không thành thật nói chuyện cùng ông ta, lập tức hô lên: "Anh Yoko Nakagawa, anh đi khiêu chiến bác sĩ Lâm, có phải là có âm mưu gì không?"
Lời này vừa dứt, toàn trường liền ngạc nhiên. "Âm mưu? Âm mưu gì cơ?". "Có khi nào đây đều là kế hoạch của anh ta không?"
Không ít người bắt đầu nghị luận. Sắc mặt Yoko Nakagawa trầm xuống, Phùng Hâm này vừa lên đã ra chiêu lớn! Bây giờ nếu anh ta không đổi chất với ông ta, chắc chắn người khác sẽ nghĩ anh ta chột dạ.
"Tên thuộc Hiệp hội Võ thuật kia! Ông không cần phải nói xấu tôi! Sao nào? Bác sĩ Lâm của các người không dám tới sao? Vậy nên mới bảo ông tới đây bôi nhọ tôi à?" Yoko Nakagawa quát.
"Bác sĩ Lâm có tới hay không tôi không biết, nhưng tôi phải hỏi anh! Tại sao anh đột nhiên dừng lôi đài, tại sao ban đêm lại hội họp nhiều phóng viên, bạn bè tới sân chỉ để xem anh và bác sĩ Lâm quyết đấu? Tôi dám khẳng định trong này có âm mưu từ trước! Anh tới đây hôm nay, đơn giản là để tính kế hãm hại bác sĩ Lâm! Có đúng hay không?" Phùng Hâm quát lớn.
Âm thanh của ông ta rõ ràng rành mạch, át đi tiếng quấy nhiễu, tất cả mọi người đều có thể nghe rất rõ tiếng của ông ta. Trong chốc lát xung quanh đều bùng nổ. "Cái gì? Đây là kế hãm hại bác sĩ Lâm?"
"Thật hay giả vậy?" "Tôi đã nói người của nước Anh Đào vốn không tốt đẹp gì rồi!"
"Hừ, vô duyên vô cớ đối đầu với bác sĩ Lâm, vốn dĩ không rõ tại sao, bây giờ xem ra, đã có thể giải thích rõ ràng được rồi."
"Đồ để tiện!" Nhóm người trong nước đều lên tiếng chỉ trích. Nhưng đa phần bạn bè ngoài nước đều
không tỏ thái độ rõ ràng, không phát biểu ý kiến. Dù sao đây cũng chỉ là lời một chiều của Phùng Hâm, không có chứng cứ cũng không xác thực được.
Yoko Nakagawa cười. Anh ta dừng tầm nhìn trên người Phùng Hâm, híp mắt nói: "Đám phế vật các người, không dám đánh với tôi cứ việc nói thẳng! Nói nhiều lung tung vô nghĩa. như vậy làm gì? Nơi này nhiều người như vậy, có bạn bè truyền thông từ nhiều quốc gia đến giám sát, trước mắt bao người, tôi dám tính kế bác sĩ Lâm sao?"
Phùng Hâm sửng sốt.
Yoko Nakagawa tiếp tục nói, anh ta hướng tới những người xung quanh, cũng hướng tới vô số máy quay: "Chẳng lẽ! Trung Quốc to lớn như vậy, lại không có ai dám quyết đấu với tôi một trận quang minh chính đại sao? Chỉ dám dùng lời nói công kích tôi? Bôi nhọ tôi? Chỉ biết trốn tránh thôi sao?"
"Nói đúng lắm!" "Có phải là người Thần Long sợ rồi không?" "Nếu sợ thật thì cứ nói thẳng, đừng có quanh co làm gì!".
"Dưới mắt nhiều người như vậy, anh Yoko Nakagawa làm sao có thể tính kế bác sĩ Lâm được chứ? Anh ấy có thể động tay động chân gì dưới mí mắt chúng ta chứ?"
Một số phóng viên nhịn không được lên tiếng. Rất nhiều người Anh Đào cũng hô vang, | thay Yoko Nakagawa thanh minh.
Chốc lát sắc mặt Phùng Hâm ngày càng khó coi.
"Minh Chiến, sợ là Phùng Hâm không ngăn cản được trận đấu này đâu, theo tôi thì hay là ông cứ mạnh tay hạ lệnh đuổi những người này đi, đình chỉ quyết đấu!" Ông Trần trầm giọng nói.
"Không thể được, nếu làm vậy thì mặt mũi vứt đi đâu, ảnh hưởng quốc tế sẽ bùng nổ khó lường, chúng ta thân là một quốc gia võ thuật cổ truyền sẽ bị xem là chưa đánh đã bỏ chạy!".
Yoko Nakagawa liếc mắt, nhìn về phía Nông Minh Chiến, trên mặt là nụ cười quái dị: "Đây là võ thuật của người Thần Long sao? Thật đúng là nực cười! Loại công phu mèo cào,
sao có thể so sánh với võ đạo nước Anh Đào bọn tôi chứ?"
Nói xong, Yoko Nakagawa đập mạnh một cước, hung hăng đá vào đầu Phùng Hâm.
Ầm!
Phùng Hâm bay khỏi lôi đài, ngã mạnh xuống sàn nhà, bay thêm hơn mười mét, đập vào rào chắn sân vận động mới dừng lại. Rào chắn kia lập tức lõm xuống, Phùng Hâm nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, không còn tri giác, cũng không biết còn sống hay đã chết. Nhưng một cước kia, nếu không chết, sợ là cũng chấn thương sọ não, trở thành người sống thực vật...
Người xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Toàn bộ người trong nước dại ra nhìn kẻ nằm trên mặt đất là Phùng Hâm, một đám mở lớn miệng, nghẹn họng nhìn trân trối. Vô số máy quay hướng về đó. Hình ảnh Phùng Hâm bất tỉnh hiện ra trước mắt mọi người. Những khán giả trong ngoài nước tại hiện trường, toàn bộ đều choáng váng...
"Có thấy không? Đây chính là võ thuật Thần Long! Đây chính là thần thoại võ thuật trong miệng bọn họ! Làm sao lại không chịu nổi một kích! Thật nực cười! Mọi người đã thấy chưa?"
| Yoko Nakagawa cười to, chỉ vào Phùng Hâm đang bất tỉnh hô lớn: "Bây giờ tôi đã hiểu rồi, bác sĩ Lâm lâu như vậy mà vẫn không lộ diện là vì sợ hãi tội! Võ thuật Thần Long chỉ là một trò hề! Bọn chúng sợ hãi tội! Cho nên mới bảo tên rác rưởi này lên ngăn cản trận đấu! Bọn chúng sợ hãi tối, nên mới không dám hiện thân! Võ thuật Thần Long! Chính là rác rưởi! Chính là trò hề! Chính là một đám phế vật múa may mấy động tác nực cười! Ngay cả phân cũng không bằng!"
Nói xong, Yoko Nakagawa cất tiếng cười to. "Yoko Nakagawa vạn tuế!" "Nước Anh Đào vạn tuế!" "Yoko Nakagawa vạn tuế!" "Nước Anh Đào vạn tuế!"
Dưới đài thành viên các đoàn đại biểu kích động la lên. Những người trong nước tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngực như muốn nứt ra.