Chương 1947
Chương 1947: Một cái tát
Người đến là một người thanh niên trẻ tuổi, vóc dáng thon dài, hơi thở có lực, chỉ cần nhìn một cái đã biết được đây là người có luyện võ.
Trông anh ta vô cùng lam lũ, mặc dù tuổi còn trẻ thể nhưng gương mặt tràn đầy vẻ phong trần.
Có rất nhiều người không nhận ra người này.
Thế nhưng Giang Nam Tùng nhận ra người này!
Không chỉ có một mình ông ta mà một số đại lão ở Yến Kinh cũng nhận ra người này!
Không ai ngờ người này lại có mặt ở đây.
Thân phận và địa vị của người thanh niên này cũng không quá cao thế nhưng... Người sau lưng anh ta lại như một vị phật khổng lồ có thể làm rung chuyển cả nước chỉ bằng một bước chân!
Vẻ mặt của người thanh niên kia hiện lên vẻ u sầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người xung quanh, sau đó anh ta nhanh chóng sải bước dài đi thẳng vào trong hiện trường.
Lúc anh ta đi tới bên cạnh Phan Lâm thì nhẹ nhàng cúi người xuống, tỏ ra vô cùng cung kính với anh.
"Cậu là ai? Cũng can đảm quá nhỉ, dám lớn tiếng kêu tôi dừng lại sao?" Lão tổ Cải Thiên Tông hừ lạnh một tiếng.
Thế nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Người thanh niên kia nhanh chóng tát một cái thật mạnh vào mặt của lão tổ Cải Thiên Tông.
Âm thanh giòn giã vang lên khắp hiện trường.
Chỉ trong giây lát, tất cả những người có mặt ở đó đều ngẩn người.
Những người đó nhanh chóng trợn mắt há mồm, trố mắt nghẹn họng, hơn nữa còn có người dùng sức dụi dụi, xác nhận chắc chắn rằng mình không có nhìn sai.
Lão tổ Cải Thiên Tông cũng cảm thấy vô cùng bối rối.
Không phải ông ta không thể ngăn cản nổi cú tát này mà ông ta thật sự không ngờ có người dám ra tay tát ông ta một cú mạnh như thế...
Ông ta khó lòng mà phòng bị kịp!
"To gan! Dám làm nhục ba của tôi sao?"
Quý Bạch Sơn nhanh chóng phản ứng, gào lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nhào tới trước mặt người thanh niên kia.
Thế nhưng Giang Nam Tùng và một số đại lão có mặt ở hiện trường nhanh chóng lao ra, vội vàng giơ tay ngăn cản Quý Bạch Son.
"Tông chủ Sơn à! Đừng làm bậy! Ông đừng làm bậy!" "Không thể làm tổn thương người này đâu! Không thể!"
Mọi người vội vàng kêu lên, sau đó vội vàng đứng chắn trước mặt người thanh niên kia.
Sắc mặt của lão tổ Cải Thiên Tông trở nên u ám, lạnh lùng lên tiếng: "Được, được lắm! Tôi đây đã sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ có người nào dám làm như thế trước mặt tôi! Nghe cho rõ đây, bây giờ tôi phải phanh thấy người này, nếu ai dám ngăn cản thì kết cục cũng sẽ giống như thế!"
Sắc mặt của những người xung quanh nhanh chóng thay đổi.
Lão tổ Cải Thiên Tông đã thật sự nổi giận rồi! Sự thù hận mà ông ta dành cho người thanh niên này còn nhiều hơn cả với Phan Lâm.
Sát khí cũng nhanh chóng tỏa ra nồng nặc trên người ông ta.
Những người đứng bên cạnh đều không lạnh mà run, vô cùng hoảng sợ, vội vàng lui về sau.
Thế nhưng lời nói này của lão tổ Cải Thiên Tông cũng không thể khiến nhóm Giang Nam Tùng cảm thấy e sợ.
Chỉ thấy một tên cao thủ già đi tới bên cạnh lão tổ Cải Thiên Tông, thấp giọng khuyên nhủ: "Đại sư à! Không thể động vào người này được! Không thể động vào người này đâu!"
"Sao thế? Trên đời này còn có người mà tôi không thể giết chết sao?" Lão tổ Cải Thiên Tông tức giận hừ lạnh.
"Sau lưng người này có một thể lực vô cùng kinh khủng tồn tại, vì thế không thể động vào người này được! Ngài không thể giết người này! Nếu không thì cả Cải Thiên Tông sẽ tan thành mây khói đấy!" Người đàn ông kia nhanh chóng nói tiếp.
Lão tổ Cải Thiên Tông nghe thấy thế thì cười ha ha một tiếng: "Ha ha ha ha... Sau lưng cậu ta có người tài giỏi như thế sao? Vậy thì thế nào chứ? Tôi không tin có người có thể không biết tự lượng sức mình như thế. Người như thế sẽ thành kẻ thù của tôi và toàn bộ Cải Thiên Tông! Người sau lưng cậu ta không phân biệt được ai giỏi hơn ai sao?"
Nói xong, lão tổ Cải Thiên Tông nhanh chóng đẩy người bên cạnh ra, sải bước đi về phía trước, một tay nắm lấy cổ của người thanh niên kia, xách cổ anh ta lên.
Đừng nhìn dáng vẻ nhỏ bé lưng còng của người thanh niên này mà lầm, khí thế của anh ta vô cùng mạnh mẽ. Sau khi bị xách cổ lên như thể người thanh niên đó cũng không hề tỏ thái độ gì. Năm ngón tay thô ráp của lão tổ Cải Thiên Tông nhanh chóng biển. hình rồi bóp lấy cổ của người thanh niên kia, người thanh niên kia bắt đầu cảm thấy khó thở, tựa như bị nghẹn chết.
Ở phía bên này đám người của Giang Nam Tùng bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, nhanh chóng nhào tới như điên.
"Lão tổ! Ngài dùng tay đi, màu dừng tay lại đi!" Giang Nam Tùng hoảng loạn kêu lên: "Ngài ngàn vạn lần đừng gây tổn thương đến cậu ấy, nếu không những người có mặt ở đây đều phải bỏ mạng cả đấy!"
"Mau cút ngay! Nếu còn dám cản tôi thì ngay cả ông tôi cũng giết đấy!". Lúc này, lão tổ Cải Thiên Tông không nghe lọt tại lời nào cả, chỉ một lòng muốn đóng tay động chân mà thôi.
Giang Nam Tùng cũng không thể làm gì khác hơn là xít lại gần nói mấy câu.
Thế nhưng chỉ sau một lúc, bàn tay còn bền hơn cả kim cương của lão tổ Cải Thiên Tông nhanh chóng ngừng lại.
Ông ta trợn tròn hai mắt, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu qua, vẻ mặt khó tin nhìn Giang Nam Tùng, lên tiếng hỏi ngược lại: "Những gì ông nói... Là thật sao?"
"Tôi lừa ngài làm gì chứ? Có rất nhiều có mặt ở hiện trường đều biết việc này!" Giang Nam Tùng vội la lên.
Sắc mặt của lão tổ Cải Thiên Tông trở nên vô cùng khó coi.
Đương nhiên Giang Nam Tùng phải nói ra thân phận của người đứng sau lưng người thanh niên này.
Người đó cũng không phải là người mà lão tổ Cải Thiên Tông có thể đắc tội được!
Nếu lão tổ Cải Thiên Tông thật sự động đến người đàn ông trẻ tuổi này thì e rằng tất cả người của Cải Thiên Tông đều phải chết ở Yến Kinh này tối nay...
Chắc chắn sẽ bị diệt cả tộc!
Mặc dù thực lực của lão tổ Cải Thiên Tông vô cùng đánh kinh ngạc, cũng không phải tầm thường thế nhưng ở trước mặt một số người có quyền có thế thì cho dù có mạnh tới đâu cũng chưa chắc có thể chống lại được...
Âm!
Lúc này, Phan Lâm tiến lên mấy bước, nhanh chóng gỡ bàn tay đang nắm lấy của lão tổ Cải Thiên Tông ra khỏi cổ người thanh niên kia để giải thoát cho anh ta.
"Khụ... Khụ... Khụ..."
Người thanh niên kia suýt nữa đã ngã xuống đất, Phan Lâm vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy, đồng thờ ấn một cái lên cổ anh ta. Kỹ thuật vô cùng thành thạo, hơi thở của người đàn ông không phục không ít, người thanh niên hài lòng kho khan một tiếng. "Sao rồi? Anh đã thấy khá hơn chút nào chưa?" Phan Lâm nhẹ nhàng hỏi.
"Khụ... Tốt... Đã tốt hơn nhiều rồi... Bác sĩ Lâm... Cảm ơn anh."
Người thanh niên kia cố hết sức nói ra mấy từ.
Một lát sau, cuối cùng anh ta cũng đã khôi phục lại, đưa tay vỗ ngực một cái, sau đó quay sang nhìn lão tổ Cải Thiên Tông.
"Ông muốn giết tôi đúng không?" Người thanh niên nghiến răng chất vấn.
Sắc mặt lão tổ Cải Thiên Tông nhanh chóng căng lên, khàn giọng lên tiếng: "Người anh em nhỏ, cậu hiểu lầm rồi, tôi... Tôi không phải có ý đó! Tôi cảm thấy chúng ta nên trò truyện với nhau một chút."
"Ông bớt nói nhảm lại đi."
"Người thanh niên kia tức giận, đưa tay tát lão tổ của Cải Thiên Tông một cái.
Thế nhưng mặc dù lão tổ Cải Thiên Tông rất sợ người đứng sau người thanh niên này thế nhưng cũng không phải người ngoan ngoãn đứng im để người khác đánh mình.
Lúc này bàn tay của người thanh niên kia lại vươn tới, thế nhưng anh ta đánh hụt.
Mặc dù anh ta có thân phận không mấy bình thường thế nhưng nếu xét về thực lực thì hoàn toàn không thể so được với lão tổ
Cải Thiên Tông.
Không thể tát được thể nhưng suýt nữa đã khiến mình bị ngã.
"Người thanh niên, vừa rồi là Cải Thiên Tông của tôi không đúng, tôi đứng ở đây xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể bớt giận, đừng tức giận như thế" Lão tổ Cải Thiên Tông thấp giọng lên tiếng.
Ông ta không thể không cúi đầu sau khi biết được thân phận của người này, ông ta thật sự phải nhượng bộ.
Nếu không thì Cải Thiên Tông cũng không còn chỗ đứng trong nước nữa... "Ông... Khốn khiếp!"
Người đàn ông thở hổn hển, cũng không chịu buông tha mà nhanh chóng nhào tới tát thêm một cái nữa.
Thế nhưng lão tổ Cải Thiên Tông vẫn tránh được cái tát này.
Lão tổ Cải Thiên Tông không dám động vào người đàn ông này thế nhưng cũng không thể để cho người này tát ông ta ngay trước mặt nhiều người như thế được. Nếu để chuyện này xảy ra thì chẳng phải ông ta sẽ trở thành trò cười hay sao? Sau này làm sao ông ta còn có thể ngẩng mặt nhìn đời được nữa chứ?
"Ông..."
Người đàn ông kia vô cùng tức giận.
"Cậu thanh niên hay là cậu ngừng lại một chút đi. Nếu cậu có gì bất mãn thì cũng có thể ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện." Lão tổ Cải Thiên Tông lạnh lùng nói.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời.
Bốp!
Một bàn tay đột nhiên vươn tới từ bên cạnh, tát thật mạnh vào mặt ông ta.
Lão tổ Cải Thiên Tông nhanh chóng vắng ngược ra ngoài, đụng ngã hai cái bàn, mãnh vỡ thủy tinh cũng rời đầy trên đất, trên mặt anh ta in hằn năm dấu tay, năm dấu tay đó vô cùng rõ ràng...
Chỉ trong phút chốc cả nơi này đều im lặng không còn chút tiếng động nào...
----------------------------