Chương 1424
Chương 1424: Không còn đường để chạy
Lời nói của Triệu Minh Nguyệt, khiến
đám phụ nữ vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ bị đẩy vào đường cùng, bị đẩy tới
rìa vách núi đen.
“Nguyệt sư tỷ, tôi không muốn khảo
hạch, tôi muốn về nhà, tôi không muốn vào
Hồng Nhan Cốc nữa, bây giờ có thể thả tôi vê
không?” Một cô gái khóc nức nở, lớn tiếng la
lên.
“Khó mà làm được! Đến nơi này, nhất
định phải thông qua nước thay da đổi thịt,
hơn nữa Hồng Nhan Cốc tôi là nơi cô muốn
vào thì vào, muốn đi thì đi sao? Cô coi Hồng
Nhan Cốc chúng tôi là gì hả? Nghe cho rõ
đây, lập tức đi xuống cho tôi, ai dám không
nghe, tôi giết kẻ ấy!” Triệu Minh Nguyệt
nghiêm khắc hét to: “Tôi nói cho các người
biết, cốc chủ đã giao cho tôi quyền sinh sát
rồi!”
Sau khi nói xong.
Xoet xoẹt.
Hai đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bên
cạnh cùng rút kiếm bên hông ra.
“Hả?”
Mọi người giật mình.
Tất cả đều bị lợi kiếm sáng chói dọa sợ.
Phan Nhã Nam cũng run rẩy, sợ hãi tới
cực điểm.
“Lâm sư huynh! Chủ tịch Lâm! Lần này
làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết, tôi
không muốn chết đâu...” Phan Nhã Nam
xoay người khóc cầu xin Phan Lâm.
Phan Lâm hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
“Cô lại đây, tôi châm cứu giúp cô!”
“Châm cứu... Có thể cứu tôi sao?”
“Nếu cô lại lãng phí thời gian, sẽ không
cứu được rồi.”
“Được, được! Anh lập tức bắt đầu đi!
Nhanh bắt đầu đi!”
Phan Nhã Nam vội vàng dán sát vào
Phan Lâm.
Phan Lâm âm thầm lấy kim châm cứu ra,
đâm lên huyệt vị của Phan Nhã Nam.
Dưới cưỡng ép của Triệu Minh Nguyệt,
đám phụ nữ không có lựa chọn, chỉ có thể
khóc lóc tiến vào trong nước ao.
Đây quả thực là như ra trận!
Mà tiến vào nước ao chỉ có một kết cục,
chết!
Có người muốn phản kháng, cũng có
người muốn chạy trốn.
Nhưng bọn họ vừa mới rời đi, sẽ bị đệ tử
của Hồng Nhan Cốc chém giết một cách vô
tình!
Nơi này là Hông Nhan Cốc.
Xung quanh đều là cao thủ của Hồng
Nhan Cốc, bọn họ tiến vào đây, muốn rời đi
không đơn giản như vậy!
Một lát sau, nơi vừa rồi giống như tiên
cảnh, đã tràn ngập mùi máu tươi, từng thi thể
lại được khiêng đi.
Ôn tuyền ở trước mặt giống như cái
miệng to của ác ma trong mắt các cô gái, vô
tình cắn nuốt sinh mệnh của bọn họ
Nhưng có ngoại lệ.
Một cô gái nơm nớp lo sợ xuống nước,
sau đó nhắm mắt lại chạy về phía trước,
nhưng một đường thông suốt, đi tới tận cùng
ôn tuyền lên bờ, vẫn chưa chết đi.
Chuyện này khiến không ít người kinh
ngạc.
“Vậy mà cô ấy đi qua rồi!”
“Trời ạ, quá khó tin rồi!”
“Chúc mừng sư muội đã hoàn thành
khảo nghiệm của mình!” Triệu Minh Nguyệt
vội vàng cười nói.
Nhưng mà sau khi lên bờ vẻ mặt cô gái
mê mang, đôi mắt trống rỗng, không có một
chút vui sướng nào vì sống sót qua tai nạn,
trái lại giống như... Mất trí nhớ rồi.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Triệu Minh Nguyệt không giải
thích, vội vàng nói: “Được rồi sư muội, em
mệt rồi, người đâu, mang vị sư muội này
xuống nghỉ ngơi, thay quần áo cho sư muội
này.”
“Dạ, sư tỷ!”
Rất nhanh, cô gái kia được dẫn đi.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho mọi
người lại một lần nữa cảm thấy khó hiểu.
“Chuyện này... Chuyện này là sao đây?”
Phan Nhã Nam nơm nớp lo sợ hỏi.
“Cưỡng ép cải tạo chức năng bộ phận
của cơ thể, tất nhiên là sẽ ảnh hưởng tới não!
Có lẽ cô ta mất trí nhớ rồi!” Phan Lâm vừa
châm cứu, vừa nhỏ giọng nói.
“Vậy lát nữa... Tôi cũng sẽ như vậy sao?”
Phan Nhã Nam sợ hãi hỏi.
“Sẽ không, nhưng cô phải giả vờ một
chút!”
“Giả vờ mất trí nhớ sao? Không thành
vấn đề!”
“Không! Cô giả vờ thành bộ dạng mất
một nửa trí nhớ!”
“Mất một nửa trí nhớ sao? Có ý gì?”
“Chính là cô chuyện gì cũng không nhớ,
chuyện gì cũng không biết, nhưng cô nhất
định phải nhớ rõ tôi! Biết tôi là ail”
“Vì sao? Tôi làm như không nhớ gì hết,
không phải đơn giản hơn một chút sao?
Chẳng lẽ anh sợ người của Hồng Nhan Cốc
đuổi anh đi? Yên tâm đi, anh ở lại đây không
đi, bọn họ không dám làm gì anh đâu!" Phan
Nhã Nam nói.
Phan Lâm lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi
nên nói cô ngốc hay đơn thuần đây? Cô cảm
thấy đám người hung tàn độc ác như Hồng
Nhan Cốc, sẽ giảng đạo lý với tôi sao? Nếu
cô mất trí nhớ rồi, bọn họ sẽ trực tiếp giết tôi,
sau đó dẫn cô đi tẩy não, khiển cô trở thành
người của bọn họi”
“Hả? Giết... Giết anh luôn sao?” Toàn
thân Phan Nhã Nam run lên, khí lạnh tuôn lên
tận trán, khiến cô ta không khỏi run lên.
“Cô gái lúc trước nghe nói cô muốn dẫn
tôi vào cốc, sẽ đồng ý nhanh như vậy, là vì cô
ta chuẩn bị xử tôi ở trong này rồi!” Phan Lâm
trâm giọng nói: “Cô nghe đây, thông qua
khảo hạch, nhất định phải nhận ra tôi! Như
vậy bọn họ mới không có lý do ra tay với tôi!
Tôi cũng mới có lý do ở lại Hồng Nhan Cốc,
nếu không chuyện này sẽ trở nên rất phức
tạp!”
“Được, Lâm sư huynh, anh yên tâm đi!”
Phan Nhã Nam nghiêm túc gật đầu.
Đám phụ nữ lần lượt đi xuống.
Phan Lâm cũng châm cứu xong.
Anh thở ra một hơi, nhưng hai tay nắm
chặt lại, muốn ra tay nhưng cuối cùng nhịn
xuống.
Nhìn một đám thiếu nữ như hoa chết đi
trước mặt mình, tất nhiên là trong lòng anh
vô cùng thống khổ và không đành lòng.
Nhưng anh bất lực.
Nơi này là Hồng Nhan Cốc, anh ra tay
cản trở chuyện này, cũng không thể đưa các
cô gái này an toàn rời khỏi Hồng Nhan Cốc!
Anh lắc đầu, lại nhìn Gia Linh ngồi đối
diện, khóe mắt cô ta cũng tràn ra nước mắt,
cô ta nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh
tượng này.
“Được rồi, kế tiếp!”
Lúc này Triệu Minh Nguyệt lại kêu lên.
Toàn thân Phan Nhã Nam run rẩy.
Đến lượt cô ta rồi...