Chương 1446
Chương 1446: Tôi giúp anh
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Phan
Lâm, đám Trịnh Mai Anh đều ngẩn ra.
“Kỳ Lân, anh muốn chúng tôi giúp anh
chuyện gì?” Mai Tuyết Hương cẩn thận hỏi.
Phan Lâm suy nghĩ một lát, khàn giọng
nói: “Tôi muốn các cô dân tôi vào cấm địa
lân nữa!”
“Lại vào cấm địa?”
Mọi người đều kinh hãi kêu lên.
“Kỳ Lân! Chúng ta vừa mới tìm được
đường sống trong chỗ chết từ cấm địa,
không ngờ anh lại muốn chúng tôi dẫn vào
trong cấm địa lần nữa? Chuyện này... Anh
muốn làm gì?” Trịnh Mai Anh khó mà tin hỏi.
Phan Lâm loanh quanh trong phòng một
lát, trông thấy Phan Nhã Nam muốn nói lại
thôi, liền nói thẳng rồi.
“Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương, các cô
đều đối xử chân thành với tôi! Vì tôi, thậm chí
cam tâm tình nguyện chịu hình phạt, tôi vô
cùng cảm động! Đến lúc này, tôi cũng không
muốn giấu diếm các cô nữa! Thực tế, tôi
không tên là Kỳ Lân!”
Toàn thân Trịnh Mai Anh run lên.
Trái lại Mai Tuyết Hương sửng sốt một
lát, lộ ra cười khổ: “Tôi đã biết."
“Cô đoán được sao?”
“Tôi chỉ hoài nghi, bởi vì trước khi thánh
nữ bị tập kích, chúng tôi cũng bị tập kích, đều
bị định thân, nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ
chính là, lúc chúng tôi bị định thân, anh
không xuất hiện trong tâm mắt chúng tôi!
Cộng thêm năng lực của anh, căn bản không
phải là một vệ sĩ bình thường, tôi không biết
là Nam sư muội có thể mời được vệ sĩ có
thực lực cường đại như anh!” Mai Tuyết
Hương nói.
“Nếu ngay cả cô đều đã nghĩ như vậy, tôi
đoán thánh nữ chắc chắn vẫn còn hoài nghỉ
tôi, như vậy tôi càng nên rời đi.” Phan Lâm
nói.
“Như vậy, rốt cuộc anh là ai?” Trịnh Mai
Anh vội hỏi.
“Tôi sao?”
Phan Lâm thở ra một hơi, lấy một cái kim
châm cứu ra, đâm lên trên cổ.
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt anh thay
đổi.
Không còn là gương mặt tà mị như trước
nữa, thay vào đó là dung nhan tuấn tú như
thiên thần.
Đám phụ nữ đều như ngừng thở rồi.
“Tôi là bác sĩ Lâm!” Phan Lâm lập tức nói.
“Cái gì?”
Đại não của đám Trịnh Mai Anh, Mai
Tuyết Hương lập tức trống rỗng.
Người nào cũng không ngờ tới, người
đàn ông đi theo Phan Nhã Nam tiến vào
Hồng Nhan Cốc, vậy mà là bác sĩ Lâm Hồng
Nhan Cốc vẫn luôn nhằm vào!
Đây là kẻ địch của Hồng Nhan Cốc đấy!
“Xem ra chúng tôi vẫn luôn bị lợi dụng!”
Trịnh Mai Anh lấy lại tinh thần, trên mặt là nụ
cười chua xót.
Đám Mai Tuyết Hương cũng rơi vào
trong im lặng.
“Thật xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ! Bây
giờ các cô vẫn còn có thể lựa chọn đường
sống, nếu các cô muốn ở lại Hồng Nhan Cốc,
tôi sẽ cho các cô cơ hội lập công! Khiến
người của Hồng Nhan Cốc hoàn toàn không
còn hoài nghi các cô có quan hệ với tôi, hơn
nữa các cô cũng sẽ được thăng chức và sư
môn trọng thưởng!”
“Cơ hội?”
“Tôi sẽ cho các cô tố cáo tôi, vạch trân
thân phận của tôi! Như vậy sẽ không còn ai
hoài nghi các cô nữa.”
“Chuyện này..."
“Các cô tự mình chọn đi, ở lại Hồng Nhan
Cốc, hoặc rời đi theo tôi! Cho dù các cô lựa
chọn thể nào, tôi đều tôn trọng các cô.”
Sau khi nói xong, Phan Lâm ngồi lên ghế
bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, im lặng đợi
câu trả lời của đám Trịnh Mai Anh.
Phan Nhã Nam cắn môi dưới, vẻ mặt
cũng hơi xoắn xuýt.
“Kỳ... Bác sĩ Lâm, anh có tiện nói cho
chúng tôi biết, vì sao anh muốn vào cấm địa
lần nữa không?” Lúc này Mai Tuyết Hương
mở miệng hỏi.
“Quái nhân.” Phan Lâm chỉ trả lời hai chữ.
“Anh còn muốn đi gặp quái nhân kia
sao? Anh đây là đang tìm cái chết đấy!” Trịnh
Mai Anh vội la lên.
Phan Lâm chỉ cười, không trả lời.
Vành mắt cô ta ửng hồng, trừng Phan
Lâm một cái, mới nghiến răng nói: “Vậy mục
đích anh tới Hồng Nhan Cốc là gì?”
“Tìm kiếm thông tin về Hồng Nhan Cốc!
Hồng Nhan Cốc đã nhằm vào Dương Hoa, tôi
và Hồng Nhan Cốc đã là địch, nhưng tôi
hoàn toàn không biết gì về Hồng Nhan Cốc,
cho nên nhất định phải tìm kiếm đủ thông tin,
mới áp dụng một loạt biện pháp phản kích,
đây chính là biết người biết ta, trăm trận trăm
thắng, nếu tôi hoàn toàn không biết gì về kẻ
địch, còn chiến thắng kiểu gì?”
“Vậy Phan Nhã Nam...”
“Trí nhớ của cô ấy vẫn còn!”
“Vậy sao?”
Đám phụ nữ lại một lân nữa rơi vào trong
trâm mặc.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng mấy người
phụ nữ hít thở.
Khoảng hơn mười phút trôi qua.
“Bác sĩ Lâm, tôi lựa chọn ở lại.” Trịnh Mai
Anh thở ra một hơi, nhỏ giọng nói.
“Được.” Phan Lâm gật đầu.
“Sư tỷ..." Một người phụ nữ ở bên cạnh
không nhịn được kêu lên.
Chỉ thấy vẻ mặt Trịnh Mai Anh nghiêm
túc: “Anh đừng hiểu lầm, tôi ở lại không phải
vì lưu luyến Hồng Nhan Cốc này, mà là tôi...
Không nguyện ý tiếp tục sa đọa như thể nữal
Thực ra chúng tôi đều biết, sau khi chúng
tôi gia nhập Hồng Nhan Cốc, trí nhớ sẽ bị
mất đi, lối suy nghĩ cũng bị đắp nặn lại,
chúng tôi nhất định phải trung thành với
Hồng Nhan Cốc! Nhưng đây không phải là ý
của chúng tôi! Tôi vốn tưởng rằng tôi có thể
coi nơi này là nhà mình, nhưng dân dân tôi
phát hiện mình lầm rồi! Rất nhiêu sư muội sư
tỷ ở bên cạnh tôi vì sai lâm nào đấy mà bị xử
tử, tôi cũng nhìn thấy rất nhiều người bị sư
môn kéo đi luyện khí chế thuốc mà chết!
Hồng Nhan Cốc tuyệt đối không vinh quang
như ở mặt ngoài, thực tế nó quá hắc ám, hắc
ám tới mức khiến người ta không thể tưởng
tượng nổi! Nếu bây giờ không có bác sĩ Lâm
ra tay, chỉ sợ tôi cũng chết trong trừng phạt
của sư môn! Tuy may mắn còn sống, nhưng
tôi phát hiện, nơi này... Không phải là nhà của
tôi"
“Vậy vì sao cô vẫn lựa chọn ở lại?” Phan
Lâm không nhịn được hỏi.
Trịnh Mai Anh im lặng rất lâu, giống như
nhớ tới chuyện gì rất thống khổ, gương mặt
hơi trắng bệch, sau đó cô ta mới chậm rãi nói:
“Một năm trước, một cô gái tên là Hồng
Oánh đến bên tôi làm việc! Tuy cô ấy được
đắp nặn lại trí nhớ, nhưng rất đơn thuần, đơn
thuần giống như một tờ giấy trắng không
nhiễm bụi trần! Cô ấy thành sư muội của tôi!
Tôi vẫn luôn dẫn cô ấy theo bên mình,
cùng chấp hành nhiệm vụ với cô ấy, cùng
luyện võ với cô ấy, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh
tôi, tình cảm của chúng tôi rất tốt.
Nhưng mãi đến một ngày nào đó, bỗng
nhiên cô ấy không thấy nữa, tôi tìm xung
quanh, đều không tìm được tung tích của cô
ấy, mãi đến khi tôi tìm sư tỷ đồng môn nghe
ngóng, mới biết được cô ấy chết rồi!
Anh có biết... Cô ấy chết thế nào không?”
Đôi mắt Trịnh Mai Anh sáng rực nhìn
Phan Lâm.
Phan Lâm nhíu mày, mới phát hiện
gương mặt đám Mai Tuyết Hương cũng rất
khó coi.
“Tôi không biết.” Phan Lâm lắc đầu.
“Cô ấy bị tông môn mang đi làm thuốc
dẫn, trực tiếp bị chôn sống luyện tới chết!
Không còn hài cốt!” Trịnh Mai Anh nghiến
răng nghiến lợi nói.
“Cái gì? Lấy người sống làm thuốc dẫn
sao? Hồng Nhan Cốc đang luyện chế cấm
dược à?” Vẻ mặt Phan Lâm lập tức thay đổi.
“Cấm dược có là gì? Cấm khí, cấm vật,
cấm pháp... Hồng Nhan Cốc đều xem qua
rôi! Cho dù là chuyện tàn ác hay chuyện vớ
vẩn bẩn thỉu cỡ nào, bọn họ đều làm được!
Mà nói ra cho oai, toàn bộ đều vì con đường
trường sinh!” Trịnh Mai Anh cười mia.
Phan Lâm không nói.
“Hồng Oánh không làm sai chuyện gì,
thành thật trung thành với tông môn, nhưng
cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, tôi hiểu
rõ tông môn căn bản không quan tâm đám
đệ tử chúng tôi, chúng tôi sống hay chết bọn
họ đều không quan tâm, bọn họ để ý, là con
đường trường sinh, trở thành tiên nhân!
Chúng tôi, chỉ là công cụ của bọn họ mà
thôi”
Nói đến đây, Trịnh Mai Anh cúi thấp đầu.
Đám Mai Tuyết Hương cũng âm thâm
lau nước mắt.
“Một khi đã như vậy, vì sao cô còn lựa
chọn ở lại? Theo tôi rời đi, không phải rất tốt
sao?” Phan Lâm hỏi.
“Tôi muốn giúp anh, quật ngã Hồng
Nhan Cốc!” Bỗng nhiên Trịnh Mai Anh
nghiêm túc nói.