Chương 1471
Chương 1471: Anh nghĩ rằng tôi chỉ là hư danh thôi sao
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng
mỗi người.
Cảnh tượng trước mắt nằm ngoài sức
tưởng tượng của bọn họ!
Làm sao có thể?
Người nọ là quỷ sao?
Rõ ràng là trái tim đã bị đánh nát, vậy
mà... Còn có thể đứng dậy!
“Đây rốt cuộc là tà pháp gì thế?” Hà Vĩ
Hùng run run liên tục lùi vê sau.
“Rất kỳ lạ, thầy, cần phải cẩn thận người
này.' Dương Long kêu lên.
Còn Lý Ái Vân, đã sớm bị cảnh tượng
trước mắt dọa sợ tới mức ngôi sững sờ trên
đất.
Thực ra cô chỉ là người bình thường, loại
chuyện võ giả đấu võ cô thấy rất ít, càng
đừng nói tới loại cục diện này.
Một người da tróc thịt bong toàn thân là
máu còn có thể nhẹ nhàng như thường đứng
dậy.
Quả thực là nghe rất dọa người.
“Tôi biết!”
Phan Lâm nhìn chằm chằm người đàn
ông đeo mặt nạ, trâm giọng nói: “Mạch máu
của người này bị che lại! Cho nên cho dù anh
ta bị công kích nặng cỡ nào, đều không chêt!”
“Thật đúng là bác sĩ Lâm, nhưng mà anh
chỉ đoán đúng một nửa.” Tần Tuấn Minh cười
nói.
“Đoán đúng một nửa sao?” Bỗng nhiên
Phan Lâm giật mình.
Nhưng mà lúc này, một quyền của người
đàn ông đeo mặt nạ đánh trúng ngực Phan
Lâm.
Chỉ trong nháy mắt.
Râầm!
Cả người Phan Lâm như viên đạn bắn ra,
bay ra ngoài, đập vào trong một tòa nhà ở
phía sau, đúng là xuyên qua căn nhà này.
“Hả?”
Mọi người giật mình sắc mặt thay đổi.
“Thây!"
Đám Dương Long lập tức xông tới, nâng
Phan Lâm từ trong đống hoang tàn dậy.
Lúc này Phan Lâm còn chật vật hơn
người đàn ông đeo mặt nạ, toàn thân đầy bụi
đất, da thịt chỗ ngực vỡ ra, máu tươi không
ngừng nhỏ xuống khiến da đầu người ta run
lên.
“Thây, thây không sao chứ?” Hà Vĩ Hùng
vội vàng hỏi.
“Tôi không sao, là do tôi quá lơ là.”
Phan Lâm bò dậy, liếc qua ngực mình,
sau đó nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, khàn
giọng nói: “Mạch máu của người này không
chỉ bị phong, còn phục dùng loại dược vật
nào đó, khiến anh ta chịu đả kích, đồng thời
chuyển hóa chịu đả kích này thành lực
lượng!”
“Cái gì?"
Mấy người trợn mắt há miệng.
“Vậy chẳng phải là nói, người này càng
thảm, sẽ càng lợi hại sao?” Hồ Quý Bạch kinh
ngạc nói.
“Đúng vậy.” Phan Lâm gật đầu.
“Chẳng trách tên kia dám chạy tới đây
giương oai!” Dương Long nghiến răng.
“Thầy, bây giờ chúng ta nên làm thể nào
đây?” Hà Vĩ Hùng hỏi.
“Không cần lo lắng, tuy là như vậy, nhưng
tôi có thể ứng phót”
Phan Lâm hít sâu một hơi, đâm về phía
ngực mấy châm, ổn định vết thương, sau đó
đi về phía người đàn ông đeo mặt nạ.
“Các ông cách xa một chút.”
“À... À... Được, thầy!”
Đám Hà Vĩ Hùng vội vàng lùi về sau.
Tuy không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện
gì, nhưng lời nói của Phan Lâm, bọn họ cảm
thấy nên lắng tai nghe thì hơn.
Đúng lúc này!
Vùi
Người đàn ông đeo mặt nạ kia lại một
lần nữa xông tới.
Lúc này, tốc độ của anh ta nhanh hơn,
lực lượng càng mạnh hơn.
Sinh ra sức bật cũng cách lúc ban đầu
một trời một vực.
Rầm!
Một quyền của người đàn ông đeo mặt
nạ đánh lên cánh tay Phan Lâm, chỉ trong
nháy mắt, lực lượng từ cánh tay truyền khắp
toàn thân anh, cuối cùng từ bàn chân tràn
xuống, khiến đất đai dưới chân anh nứt ra.
Học viện Phái Nam Y đều đã lắc lư.
“Cái gì?”
Không có người nào ở xung quanh
không giật mình.
Uy lực của một quyền này, vậy mà khủng
bố như thế.
Chỉ sợ dưới một quyền này, một chiếc ô
tô nhỏ đều bị đánh thành sắt vụn.
Nhưng công kích của người đàn ông đeo
mặt nạ không chỉ là một quyền này, tuy Phan
Lâm đỡ được, nhưng hai tay của anh ta
không ngừng tấn công như súng máy.
Râầm! Rầm! Râầm! Râm...
Công kích như gió bão đánh tới.
Phan Lâm cố gắng ngăn cản, mà người
đàn ông đeo mặt nạ vì công kích này, cũng lộ
ra rất nhiều sơ hở.
Phan Lâm nhân cơ hội phản kích, không
ngừng đánh mạnh người đàn ông đeo mặt
nạ.
Rầm rầm rầm rầm...
Người đàn ông đeo mặt nạ chịu công
kích, thế tấn công bị cắt ngang.
Phan Lâm dốc hết toàn lực, điên cuồng
chém tứ chi của anh ta.
Răng rắc răng rắc...
Tiếng vỡ vụn truyền ra.
Tứ chi của người đàn ông đeo mặt nạ bị
gãy, ngực lõm xuống.
Vùi
Đợi người đàn ông đeo mặt nạ bay ra
ngoài, ngã xuống trước mặt Tân Tuấn Minh,
anh ta đã thành người tàn tật, vô cùng thê
thảm.
Nhưng không ai cảm thấy Phan Lâm
thắng.
Cho dù là Lý Ái Vân cũng thấy vậy.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, không dám
nhìn cảnh đẫm máu này.
Mà Tần Tuấn Minh trực tiếp cười ra tiếng.
“Bác sĩ Lâm à bác sĩ Lâm, anh nói xem
tôi nên khen anh thông minh, hay là nói anh
ngu ngốc đây? Anh đều đã biết con chó tôi
nuôi có đặc tính gì, vậy mà anh còn dám
đánh anh ta như vậy! Anh cảm thấy lát nữa
mình bị giết, sẽ toàn thây sao?” Tân Tuấn
Minh cười to.
Những lời này vang lên, người đàn ông
đeo mặt nạ trên đất lại cử động.
Vết thương trên người anh ta nhanh
chóng khôi phục với tốc độ kinh người,
nhưng không khép lại hoàn toàn, sau khi
chức năng khôi phục tới mức đủ hoạt động,
người chậm rãi đứng dậy.
Anh ta cử động gân cốt, đôi mắt dưới
mặt nạ nhìn Phan Lâm với vẻ châm chọc.
Giống như chẳng thèm ngó tới thủ đoạn
của Phan Lâm.
“Rốt cuộc các người là ai?”
Phan Lâm không vội ra tay, mà lấy một
gói thuốc trong túi ra, châm một điếu bình
tĩnh hỏi.
“Bây giờ bác sĩ Lâm còn có tâm trạng
quan tâm chuyện này sao? Tôi thấy anh nên
suy nghĩ ứng phó con chó điên này của tôi
kiểu gì đi” Tần Tuấn Minh mỉm cười nói.
“Ứng phó sao? Có gì phải ứng phó?
Không phải là tôi đã ứng phó xong rồi sao?”
Phan Lâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, lạnh
nhạt nói: “Anh thật sự nghĩ danh hiệu bác sĩ
Lâm của tôi chỉ là hư danh thôi sao?”
“Hửm?”
Tân Tuấn Minh ngẩn ra.
Cảm thấy có chút không thích hợp lắm.
Đột nhiên!
Cơ thể người đàn ông đeo mặt nạ ở
trước mặt co rúm lại không theo quy luật.
Giống như bị điện giật.
Chuyện này là sao đây?
“Anh làm sao vậy?” Tần Tuấn Minh lập
tức hỏi.
Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không
trả lời anh ta, trái lại đột nhiên quát to một
tiếng.
“Át”
Sau đó rầm một tiếng ngã xuống đất,
điên cuồng giật giật, trong khe hở mặt nạ
chảy xuống lượng lớn bọt biển...
“Hả... Chuyện này?”
Tân Tuấn Minh hoàn toàn trợn tròn mắt,
người cũng khẩn trương hơn.
Anh ta nhìn Phan Lâm kêu to: “Anh đã
làm gì thế?”
“Người này chỉ dùng thuốc tăng tế bào
tái sinh trong cơ thể, thay đổi khí mạch và
phương pháp hoạt động của đan điền, tuy
anh ta đạt được 'cơ thể bất tử trong thời gian
ngắn, nhưng đối với thương tốn không thể
đảo ngược, đợi tác dụng của thuốc mất đi,
anh ta sẽ phải chết, tôi không làm gì cả, chỉ
giúp anh ta giải trừ tác dụng của thuốc trước
mà thôi!”
Phan Lâm đi tới, lạnh nhạt nói.
“Giải trừ tác dụng của thuốc?”
Tân Tuấn Minh ngẩn ra, đột nhiên như
biết được gì đó, nhìn chằm chằm người đàn
ông đeo mặt nạ.
Lập tức thấy rõ trên người người đàn ông
đeo mặt nạ có không ít kim châm cứu!
Đây là vừa rôi Phan Lâm tấn công người
đàn ông đeo mặt nạ gây rai
“Sao có thể như vậy?”
Tần Tuấn Minh lẩm bẩm nói.
“Cậu chủ! Cứu tôi! Cứu tôi với!”
Người đàn ông đeo mặt nạ vươn tay kêu
lên.
Nhưng Tần Tuấn Minh đâu có bản lĩnh
như thế?
Anh ta vội vàng lùi vê sau, người đã
luống cuống.
Cuối cùng người đàn ông đeo mặt nạ
vùng vẫy càng ngày càng yếu, cánh tay duỗi
ra mềm nhũn rơi xuống, người cũng không
có động tĩnh.
Lập tức tử vong...