Chương 902
Chương 902: Khóc lóc ăn vạ
Có lẻ hai người vốn dĩ không doán
được rằng Phan Lâm sẽ nói ra những lời
như vậy.
Lý Ái Vân ở đăng sau cũng ngây ngôc,
ngan người nhìn Phan Lâm.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô
cùng ngưng trọng lại căng thằng.
Khoảng ba bốn giây trôi qua.
“Đồ chó này!! Mày là cái thả gì?? Có
giỏi thì mày nói lại một lần nữa thử xem!”
Hứa Ngọc Thanh giống như kéo căng cổ
họng rông lên một tiếng the thé.
“Còn muốn tôi lặp lại? Được, tôi nói lại
lần nữa, số tiền này của tôi, một đồng bà
cũng đừng hòng mơ đến! Nghe rõ chưa?”
Phan Lâm lại gào to.
Lần này anh không hề nhân nhượng.
“Á"
Hưa Ngọc Thanh phản nộ rồng lên
một tiêng, cả người liền bố nhào về phía
Phan Lâm, nhe nanh múa vuốt muôn cào
câu anh
Ly Giang ở đẳng sau nhanh chóng ôm
chật Hứa Ngọc Thanh lại, nhưng cũng rất
giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Phan Lâm:
Con nói cái gì vậy chứ? Bà ấy là mẹ vợ của
con! Sao con lại có thể dùng giọng diệu
như thế đề nói chuyện với bà ấy?”
“Mẹ vợ? Từ sau khi tôi vào ở rể nhà họ
Lý, người này có lúc nào xem tôi là con rề
của bã ta? Mỗi ngày bà ta nêu không phải
là si nhục tôi thì cũng bóc lột tôi, người như
vậy cũng xứng làm mẹ vợ của tôi sao?”
Phan Lâm hừ lạnh.
“Mày... mày... mày nói cái gì?” Hứa
Ngọc Thanh toàn thân run rầy, khuôn mặt
đỏ tía, cả người đều đã hơi đứng không
vững, trong đôi mắt kia ngập tràn lửa giận.
“Phan Lâm! Con... con nói như thế này
quá đáng quá rồi!” Lý Giang cũng giận dữ
không ít.
“Đồ vong ân bội nghĩa! Ấn cháo đá
bát! Nêu như không có giá đình chúng tao,
thằng bỏ đi như mày đã chết dói từ lâu rồi!
Mày án của nhà tao, ở nhà của tao, bây giờ
mày giàu rồi, mày liên bắt đầu lên mặt rồi
dúng không? Đồ vong ơn bội nghĩa: Ăn
cháo đá bát!" Hứa Ngọc Thanh giận dữ
rông lên.
“Ăn của các người? Ở nhà các người?
Hứa Ngọc Thanh, những năm nay tuy rằng
tôi không ra ngoài làm việc, nhưng tất cả
việc lớn việc nhỏ trong nhà có việc nào
không phải là tôi làm? Các người thuê
người giúp việc, ngoài bao ăn bao Ở ra Có
thể còn phải trả tiền cho họ nữa đó! Còn tôi
thì sao? Ngoại trừ ăn ở, nhà các người cong
cho tôi được cái gì?” Phan Lâm trừng mắt
nhin ba ta lạnh lùng nói.
“Mày...” Hứa Ngọc Thanh cứng miệng,
nhưng vẫn không cam tâm, toàn thân run
ray, trong mắt ngập tràn giận dữ.
“Đủ rồi!”
Vào ngay lúc này, Tô Nhan vẫn luôn im
lặng không nhịn nồi nữa, trực tiếp hét to
một tiếng.
“Con gái à, nhìn thằng chồng của con
mà xem! Nhìn nó xem! Bây giờ giàu rồi, có
tiền rồi! Liền bắt đấu lật mặt không nhận
người thân nữa! Cái thứ lòng lang dạ sói!
Con mở to mắt ra mà xem đi!” Hứa Ngọc
Thanh không làm gì được Phan Lâm liền
lập tức chạy đến bên cạnh Lý Ái Vân bắt
đầu chỉ trích.
"
“Mẹ! Trên thực tế Phan Lâm nói không
hề sai, những nằm nay mẹ đổi xử với anh
ây quả thật quá hà khắc, hơn nữa thời thời
khắc khắc mẹ đều muốn ép anh ấy ly hôn
với con, bây giờ Phan Lâm đổi xử với mẹ
như vậy thì phải trách ai đây?” Lý Ái Vân
trầm giọng nói.
Hưa Ngọc Thanh sửng sốt, lại tiếp tục
rông to: “Lý Ải Vân! Rốt cuộc là mày bị làm
sao vậy? May là con ai? Sao mày lại hướng
cánh tay vê phía người ngoài thế hả? Hay
la mày bị cái thằng chó chết này cho ăn
bùa mê thuốc lú gì rồi? Rốt cuộc là mày
đứng về bên nào hả?”
“Mẹ, tuy rằng có một số chuyện mẹ
làm quả thực có phần quá đáng, nhưng
cho dù có thế nào đi nữa, mẹ vẫn là mẹ của
con, đương nhiên con phải đứng về phía
mẹ.” Lý Ái Vân lắc đầu nói.
“Vậy thì tốt, coi như tao không phí
công nuôi mày. Đi nhanh đi, thằng nhóc kia
rất nghe lời may, thuyết phục nó cho mẹ!”
Hứa Ngọc Thanh hầm hừ nói.
“Con thuyết phục anh ấy bằng cách
nào chứ? Anh ấy cũng không sai.”
“Nó không sai? Vậy... vậy bây giờ may
định làm như thế nào?” Hứa Ngọc Thanh
ngần người hỏi.
“Mẹ, nế như mẹ thật sự cảm thấy
không thể nào tha thứ cho Phan Lâm được,
vậy thì con sẽ ly hôn với anh ấy!” Lý Ái Vân
nói.
Lời này vừa dứt, Hứa Ngọc Thanh và
Lý Giang liền như bị sét đánh, sau đó Hứa
Ngọc Thanh liền rít lên một tiếng, vội vàng
hét lên: “Không thể ly hôn! Tuyệt đối không
được ly hôn!”
"Mẹ, vì sao chứ? Không phải mẹ vẫn
luôn trông chờ con ly hôn với Phan Lâm à?”
“Đó là trước - kia, bây giờ mẹ không cho
phép! Mẹ nói cho mày biết Lý Ái Vân, nếu
như mày mà ly hôn với Phan Lâm, mẹ liền
lập tức nhảy từ đây xuống!” Hứa Ngọc
Thanh sốt ruột, liền xông đến bên cửa số,
nóng nảy hét lớn.
Vẻ mặt Lý Ái Vân trở nên hoảng loạn,
nhanh chóng xông đến bên cạnh cửa sổ
ôm chặt lấy Hứa Ngọc Thanh, liên tục nói:
“Mẹ, con không ly hôn nữa, mẹ đừng manh
động, nhanh xuống đây, nhanh xuống
đây!"
“Như thế còn tạm được!” Hứa Ngọc
Thanh hừ nói.
Phan Lâm bây giờ đã giàu rồi, làm sao
bà ta có thể đồng ý để Lý Ái Vân ly hôn?
Lần này ai đuổi Phan Lâm đi, bà ta liền
liều mạng với kẻ đó!
Lý Ái Vân thở dài một hơi.
Tâm tư của Hứa Ngọc Thanh làm sao
mà cô không biết được chứ?
Lúc này, Hứa Ngọc Thanh đưa tay về
phía cô, mở miệng nói: "Ái Vân, mẹ con
chuẩn bị đến ngoại ô Giang Thành mua
một căn nhà, con mang tiền ra đây.”
“Tiền? Tiền gì cơ? Mẹ, con làm gì có
tiền “ Lý Ái Vân hơi ngần người.
“Con không có tiền nhưng chồng con
có tiền!” Hứa Ngọc Thanh nháy nháy mắt.
Bà ta hết đường đề trực tiếp moi tiền
Phan Lâm rồi, chuyện đến nước này, bà ta
định thông qua Lý Ái Vân để moi móc tiền
của Phan Lâm.
“Cái này... mẹ, đó là tiền của Phan Lâm
mà...” Lý Ái Vân lộ vẻ mặt khó xử.
“Tiền của Phan Lâm thì không phải là
tiền của mày à? Tụi mày là vợ chồng mài
Không lẽ tụi mày vẫn còn phân chia tài
sản? Mày đừng có tưởng mẹ không biết!
Trước đây cử mỗi lần đến Tết hoặc ngày lẽ
gì đó đều lén lút đưa tiền cho Phan Lâm đề
nó đi mua quần áo, bây giờ nó phát tài rồi,
cho người làm vợ như mày một ít tiền thì có
gì mà không thích hợp?” Hứa Ngọc Thanh
hừ nói.
“Mẹ, mẹ đừng làm con khó xử.”
Hứa Ngọc Thanh vừa nghe liền ngồi
bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc.
“Trời ơi, sao số tôi lại khô thế này cơ
chứ! Gả cho một người chồng vô tích sự,
khó khăn lắm mới nuôi lớn được một đứa
con gái thì nó lại không thèm quan tâm đến
tôi! Số tôi thật là khổ mà! Sống không có ý
nghĩa gì cả! Tôi trực tiếp chết quách đi cho
xong! Hu hu hu...”
Hứa Ngọc Thanh nước mắt nước mũi
ròng ròng, trực tiếp đứng dậy, lại muốn leo
lên cửa sổ.
“Ngọc Thanh! Bà đừng làm bậy!” Lý
Giang gấp rút túm chặt lấy bà ta.
“Mẹ! Mẹ đừng manh động!" Lý Ái Vân
cũng hoảng hốt, kéo lấy cánh tay của Hứa
Ngọc Thanh.
“Mày buông tao ra! Tao không có đứa
con gái bất hiếu như mày! Đề tao chết
quách đi cho rồi! Đề tao chết quách đi! Hu
hu hu...” Hứa Ngọc Thanh điên cuồng vùng
vẫy, một lòng muốn chết.
Lý Ái Vân không còn cách nào khác,
chỉ có thề kề người lại gần một chút, đè
thấp giọng nói: “Mẹ, được rồi! Con sẽ đi
thuyết phục Phan Lâm.”
Hứa Ngọc Thanh nghe vậy liền lập tức
không vùng vẫy nữa, chỉ liếc đôi mắt đẫm
lệ nói: “Ái Vân, nếu trong lòng con vẫn còn
có người mẹ này, thì con phải suy nghĩ cho
mẹ! Mẹ nuôi con lớn đến như vậy cũng
không dễ dàng gì! Bây giờ các con có tiền
đồ rộng mở rồi, không thể cho mẹ sống
những ngày tháng tốt hơn một chút được
sao?”
“Được rồi, con biết rồi!”
Lý Ái Vân không còn cách nào nữa, chỉ
có thể xoay người bước về phía Phan Lâm.
Phan Lâm đã đề ý thấy hết tất cả,
không lén tiếng.
Lý Ái Vân nhìn anh một cái, kéo lấy
cánh tay anh đi ra ngoài cửa.
Phan Lâm im lặng nhìn cô, dường như
đang chờ đợi cô mở miệng.
Thế nhưng.
Sau khi đi ra khỏi cửa, Lý Ái Vân lại
không hề nói gì, thậm chí còn không mở
miệng, chỉ rút từ trong túi ra một tấm thẻ
ngân hàng.
Khoảng một phút sau, cô trực tiếp đẩy
cửa bước vào nhà, nhét tấm thẻ ngân hàng
vào trong tay Hứa Ngọc Thanh.
"Mẹ, mẹ cảm lấy số tiền này đi! Đây là
14 tỷ Phan Lâm đưa cho mẹ, mẹ mang đi
trả tiền đặt cọc trước đi!”
Lời này vừa dứt, Phan Lâm ở phía sau
nhất thời ngây ngẩn.