Chương 901
Chương 901: Tôi sẽ không hiếu kính với hai người
Trịnh Tú Lan ngây người, bây giờ mới ý
thức được bản thân lại lỡ lời rồi, liền nở ra
một nụ cười nói: “Không... không có gì...
không có gi... Hôm nay anh ấy đã nhập một
lô dược liệu quý hiểm, đúng lúc phòng
khám của tôi đang thiếu một sô dược liệu,
người khác có muốn lấy cũng không được!
Tôi đây không phải la đang vui mừng
sao...”
“Thế à? Chẳng trách cả ngày hôm nay
không thấy bóng dáng anh ấy đâu!" Lý Ái
Vân đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng nói.
Phan Lâm nghe vậy cười khổ lắc đầu.
Anh cảm thấy đến lúc này đã không
cần thiết phải tiếp tục giấu giếm Lý Ái Vân
bất cứ điều gi nữa.
Lý Ái Vân là một người thông suốt,
thẳng thắn với cô rồi cô cũng sẽ tự cảm
thấy cần phải giữ bí mật thân phận của
Phan Lâm.
Đền lục cho dù Phan Lâm có đối đâu
với vô số kẻ địch ở đại hội, Lý Ái Vân cũng
se giải bộ như không biết.
Nhưng nếu như Lý Ái Vân không biết
gì cả, như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Ba người ngồi xuống, vui vẻ ăn một
bửa cơm.
“Ái Vân, hôm nay tâm trạng em có vẻ
không tệ nhỉ?” Phan Lâm nhàn nhạt cười
hỏi.
“Anh không biết à? Hôm nay bác sĩ
Lâm đã giải quyết êm xuôi hết tất cả mọi
chuyện rồi, Lâm Huy thua rồi.” Lý Ái Vân
cười nói.
“Thật à?”
“Em biết ngay mà, chủ tịch Lâm chắc
chắn là đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi! Nếu
không anh ấy sẻ không tổ chức buồi chữa
bệnh từ thiện này, bây giờ danh tiếng của
Dương Hoa ở trong nước đã đạt đến một
bậc trước nay chưa từng có, công ty của
em cùng không còn bị ảnh hưởng nữa, em
tin rang ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều
cỏng ty muôn bàn bạc hợp tác với công ty
em, nguồn cung cấp hàng hóa cũng không
cân phải lo lắng nữa rồi.” Trên mặt Lý Ái
Vân trần đầy nét cười, vô cùng hiểu biết
nói.
Tât cả đều sẽ tốt lên mà thôi.
Trịnh Tú Lan nở nụ cười nghiền ngẫm
với Phan Lâm, xoay lại nâng ly rượu lên nói:
“Vậy thì đáng để chúc mừng rồi, nào,
chúng ta cùng nhau uống cạn ly này vì chủ
tịch Lâm!"
“Cạn ly!”
Ba người nâng ly.
Dù rằng Phan Lâm cảm thấy có phân
kỳ quai
An qua một lượt thức ăn, Lý Ái Vân có
một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô trực tiếp cầm điện thoại lên nghe
may, một lúc sau, nụ cười trên mặt càng
thêm rạng rỡ, hiện rõ vẻ vô cùng kích động.
“Ái Vân, ai gọi điện thoại đến vậy?"
Trịnh Tú Lan gâp gáp hỏi.
“Cậu đoán xem?” Lý Ái Vân hiếm có
lúc di dỏm đùa giỡn một lúc.
“Cậu bảo tớ đoán kiều gì? Không lẽ là
Chủ tịch Lâm?” Trịnh Tú Lan cười hi hi hỏi.
“Không phải đâu! Chủ tịch Lâm cao
quý như vậy làm sao có thể gọi điện thoại
cho tớ chứ? Là Đỗ Chí Cường!” Lý Ái Vân
không hề bực bội nói...
“Đỗ Chí Cường?” Trịnh Tú Lan sửng
sốt.
“Anh ta gọi điện thoại cho em làm gì?”
Pahn Lâm cùng một đầu dây sương mù.
“Anh ta sẽ không kiện chúng ta nữa,
ma trực tiếp muốn bồi thường toàn bộ số
tiên của hai bộ lễ phục Song Hoa! Phan
Làm, bây giỏ anh đã là đại gia bạc tỷ rồi
đó!" Lý Ái Vân quay về phía Phan Lâm cười nói
Phan Lâm cho dù sửng sốt.
Nhưng rất nhanh sau đó anh liền phản
ứng lại.
Đỗ Chí Cường là muôn dùng động thái
này đề bày tỏ lòng thành với anh.
Nhưng đáng tiếc, Đỗ Chí Cường lại
làm ra hành động này vào lúc này, đã là mất
bò mới lo làm chuồng, quá muộn rồi.
Ăn cơm xong, Trịnh Tú Lan về nhà một
mình
Phan Lâm và Lý Ái Vân cùng cùng
nhau quay về khu nhà của tập doàn Quốc
tê Duyệt Nhan.
Nhưng hai người mới vừa bước vào
khu nhà không lâu.
'Cóc cộc cộc...
Một loạt tiếng gõ cửa gâp gáp vang
lên.
Lý Ai Vân đang chuẩn bị đi tắm không
khỏi sửng sốt, nhanh chóng chạy ra mở
cửa.
Cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy Hứa
Ngọc Thanh và Lý Giang vội vàng chạy vào
trong.
“Ôi chao, con gái! Cuối cùng con cũng
được xem như là hết khổ rồi! Hu hu hu...”
Hứa Ngọc Thanh la to một tiêng, kích
động ôm lấy Lý Ái Vân, khóc thành tiếng.
Lý Ái Vân mờ mịt như lạc vào trong
sương mù.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có chuyện gi
vậy?” Ly Ái Vân khó hiểu hỏi.
“Con còn hỏi có chuyện gì sao? Con
coi mẹ là đỏ ngôc ä? Chồng con bây giờ là
đại gia bạc tỷ đó! Không còn là tên phế vật
bị người người ở Giang Thành cười nhào
nửa rồi Không lẽ con không vui mừng
sao?” Hưa Ngọc Thanh cười ha ha hỏi.
Lý Ái Vân đột nhiên bừng tỉnh, cười
khổ: “Con còn tưởng là có chuyện gì chứ!
Hóa ra là chuyện này à... Mẹ, cái này thì có
gì đáng vui mừng chứ... Tiền ít tiền nhiều có
ảnh hưởng gì đâu, chỉ cân cả nhà chúng ta
có thể vui vẻ là được rồi!”
“Đúng đúng đúng, cả nhà chúng ta vui
vẻ quan trọng hơn bất kỳ điều gì... Đúng rồi,
chồng con đâu?“ Hứa Ngọc Thanh liên hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Phan Lâm đang
tìm quần áo để chuân bị di tắm bước ra, mở
miệng hỏi.
“Phan Lâm! Chúc mừng nha! Bây giờ
đã trở thành đại gia bạc tỷ rồi! Nói đi, định
lay bao nhiêu tiền đề hiếu kính ba mẹ vợ và
vợ cậu đây?” Hứa Ngọc Thanh lân đầu tiên
nở nụ cười với Phan Lâm, mở miệng dò hỏi.
“Tiên?”
Phan Lâm khẽ cau mày, mở miệng hỏi:
“Nếu như tôi không có tiền, có phải là sẽ
không thê hiếu kính hai người được rồi?”
“Không có tiền còn nói đến chuyện
hiệu kính cái gi chứ? Cậu cảm thấy trên
người cậu từ trên xuống dưới ngoại trừ chút
xíu may mắn kia ra thì còn có điểm nào cỏ
thề khiến ba mẹ vợ và vợ cậu vui vẻ được
chứ?” Hửa Ngọc Thanh hừ nhẹ một tiếng.
“Nếu đã thế này, vậy rất xin lỗi, tôi
không có tiền.” Phan Lâm mặt không cảm
xúc nói.
Lời nay vừa dứt, nụ cười của Hứa
Ngọc Thanh chợt cứng lại, nhìn chảm
chảm Phan Lâm: “Cậu có ý gi?”
“Không có ý gì cả, tôi chỉ là muốn nói,
tôi sẽ không hiêu kinh hai người, bởi vì hai
người vỏn di không hề đối đã với tôi như
con rẻ của các người! Cho dù tôi có tôi có
dùng số tiên bồi thường đó quyên góp cho
trương tiều học Hy Vọng, quyên góp cho
những người nghèo khó ở vùng núi, cũng
tuyệt đôi sẻ không dùng để hiểu kính hai
người, rõ rồi chứ?” Phan Lâm mặt không
cảm xúc nhìn hai người bọn họ, thẳng thắn
mở miệng.