Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1950​




Chương 1950: Sơn trang của bác sĩ




Dưới một chân núi nhỏ ở vùng ngoại ô Yến Kinh.




Một chiếc xe thương vụ dừng dưới chân núi, mấy người đàn ông dùng cáng cứu thương khiêng một ông cụ đang hôn mê, gấp gáp chạy lên núi.




Dưới chân núi có không ít xe sang trọng đang đỗ.




Rất nhiều người giàu nhao nhao đi lên núi.




Bên trên núi có một bác sĩ, nổi danh gần xa.




Tuy là danh tiếng bác sĩ Lâm lan truyền khắp thế giới, nhưng ở trong mắt nhiều người thượng lưu, bác sĩ chân chính nên rời xa thành phố ồn ào, ở ẩn trong núi rừng.




Người tuổi trẻ đã có y thuật cao siêu...




Ai mà tin cho được?




Rất nhiều người cảm thấy Phân Lâm chỉ là giở trò lừa gạt mà thôi, hoặc là cố tình lăng xê phóng đại.




Ngược lại, bác sĩ Diệu ở ẩn tại vùng ngoại ô Yến Kinh, nhưng mà nổi tiếng khắp nơi, mấy chục năm nay, chữa được không ít bệnh, có thể nói là đức cao vọng trọng ở trong vùng.




Ngọn núi nhỏ này cũng không tính là gập ghềnh, xe có thể đi lên.




Nhưng để tỏ lòng tôn kính với bác sĩ Diêu, tất cả người đi khám bệnh đều sẽ chỉ dừng xe dưới chân núi.




Mấy chục năm, không ai dám phá hủy cái quy tắc này.




Nghe nói có một lần, tình huống bệnh tình khẩn cấp, tự tiện lái xe lên núi gặp bác sĩ, kết quả bác sĩ Diêu giận tím mặt, đẩy xe ra khỏi núi, còn người bệnh kia cũng chết bất đắc kì tử ở chân núi.




Gia đình người bệnh kia cũng là người quyền quý, nhưng mà không dám truy cứu trách móc bác sĩ Diêu nửa lời.




Từ đó về sau, không có người nào dám bất kính với bác sĩ Diệu.




"Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi! Nếu khiến chậm trễ bệnh tình ông nội tôi, các người phải trả giá! Tất cả mau tránh ra cho tôi."




Một cô gái khoảng mười ba mười bốn tuổi chạy chậm, lớn tiếng hô hào.




Giọng nói rất là đanh đá, không chút khách khí.




Người đi khám bệnh bên ven núi bất mãn, vốn không muốn nhường đường.




Dù sao tất cả mọi người đều lên núi khám bệnh, ai cũng vô cùng gấp gáp.




Nhưng khi quay đầu nhìn, mọi người không khỏi biến sắc, nhao nhao lùi ra, không ai dám ngăn cản.




Cô gái mang theo một đội ngũ trực tiếp xông lên núi.




Đợi đi xa, mới có người không nhịn được dò hỏi: "Đó là ai vậy? Sao phách lỗi như thế?"




"Anh mù à? Không người nằm trên thấy trên cáng cứu thương là ai sao?"




"Ai cơ?"




"Nông Minh Chiến đó!"




"Hả? Nông... Nông thủ trưởng?" "Như vậy thì ai dám ngăn cản?"




"Còn không phải sao... Nhưng mà sao thủ trưởng lại biến thành như vậy? Lúc trước trên ti vi, nhìn sắc mặt của ông ấy cũng không tệ lắm?"




"Ai mà biết được... Cũng không biết tình trạng của thủ trưởng Nông thể nào"




"Chỉ mong sẽ không xảy ra truyện gì, nếu không sẽ có sóng gió đó"




Đám người lo lắng bàn luận.




Sơn trang của bác sĩ trên đỉnh núi giờ phút này đã xếp thành một hàng dài.




Đều là người đi khám bệnh.




Có người đã đến đây từ mấy ngày trước, bởi vì bác sĩ Diệu mỗi ngày chỉ khám cho mười bệnh nhân, chỉ có đến sớm mới có hi vọng.








Nhưng cũng vì cái quy tắc này bác sĩ Diệu dẫn đến rất nhiều tình trạng bệnh nhân chuyển biến xấu, đi đời nhà ma, căn bản không đợi được bác sĩ Diệu khám bệnh cho.




Nhưng dù là như thế, cũng không có người dám nói gì với bác sĩ Diêu.




"Tráng ra, tất cả tránh ra cho tôi!"




Cô gái trực tiếp xông vào cửa chính, miệng hô to hơn. "Này này này, làm cái gì đấy? Muốn khám bệnh thì mau xếp hàng đi!"




Có người ở trước cổng sơn trang lập tức ngăn cô gái lại.




Nào ngờ cô gái kia hung hăng vỗ tay vào mặt người kia, tức giận trách mắng: "Không có mắt nhìn sao! Không biết tôi là ai à! Cút ngay, đi mời bác sĩ Diệu đến khám bệnh cho bố tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu bố tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Các người ai cũng không chạy thoát được, đều phải chôn cùng bố tôi!"




"Bố cô là ai vậy? Tôi nói cho cô biết, cho dù là người giàu nhất nước cũng đã từng đến rồi! Cũng phải xếp hàng! Đây là quy định của sơn trang chúng tôi!" Người kia phẫn nộ nói.




Cô ta tát một cái, quát: "Bố tôi là Nông Minh Chiến!"




Tất cả mọi người nghe thấy vậy thì cả kinh,




Người kia cũng ôm mặt khiếp sợ nhìn cô ta.




"Anh điếc rồi sao? Còn không mau đi mời bác sĩ Diệu?" Cô ta thấy ánh mắt người kia đỡ đần, lại gào thét. Người kia vô cùng chấn động, run rẩy hộ: "Cô Nông yên tâm đi! Tôi lập tức đi mời thầy! Lập tức đi mời!"




Nói xong, người kia quay người chạy vào trong.




Đám người cũng trực tiếp nối đuôi theo vào.




Cũng không lâu lắm, người kia chạy ra, lớn tiếng hô:




"Hôm nay đóng cửa!"




"Mời các vị trở về! Hôm nay không khám bệnh!"




"Về đi!"




Nói xong, mấy tên đồ đề sơn trang bắt đầu đóng cửa.




Người bên ngoài thấy thế, lập tức nóng nảy.




"Hả? Làm cái gì vậy? Tôi ở chỗ này chờ bốn ngày rồi đấy, sắp đến lượt tôi rồi, sao lại đóng cửa?" Lập tức có người đến dò hỏi.




"Đây là yêu cầu của bác sĩ Diệu! Vì sao á? Anh đi hỏi bác sĩ Diêu đi!"




Đệ tử khẽ nói vậy, cũng lười phản ứng với những người này, trực tiếp đóng cửa lại.




"Đừng! Đừng đóng cửa, cầu xin anh mời bác sĩ Diệu cứu bố tôi đi! Hôm nay là kỳ chẩn đoán cuối cùng của bố tôi, nếu như hôm nay bỏ lỡ, sợ bố tôi sẽ không qua khỏi! Cầu xin anh mời bác sĩ Diệu đến, tôi khấu đầu tạ ơn!"




"Đúng vậy đó, bệnh tình con trai tôi cũng rất nguy cấp, sợ không chống đỡ được đến ngày mai, theo trình tự, tôi là người khám bệnh thứ năm trong ngày hôm nay, xin anh chuyển lời với bác sĩ Diệu, cầu xin chữa bệnh cho con trai tôi, cầu xin anh."




"Mời bác sĩ Diệu khám bệnh cho chúng tôi đi"




"Chúng tôi có thể đợi, nhưng bệnh nhân không đợi được."




"Van anh!"




Toàn bộ người bên ngoài quỳ dưới đất, gào khóc cầu xin.




Nhưng mà những người này hoàn toàn không để ý tới.




"Thầy đã nói là chờ một ngày, thì cứ chờ một ngày đi! Các người nếu không muốn chờ đợi, không muốn khám, thì cử xuống núi, không ai cản lại cả!"




Nói xong, người kia vung tay lên: "Đóng cửa!"




"Vâng!"




Nói xong, cửa chính từ từ khép lại. "Bác sĩ Diêu! Bác sĩ Diêu!" Người bên ngoài gào thét thê lương, trong mặt mỗi người ẩn chứa sự tuyệt vọng. Nhưng mà... Không thể làm gì khác.




Bên ngoài sơn trang toàn là tiếng kêu khóc.




Mà bên trong sơn trang, mấy tên đệ tử bước nhanh vây quanh thánh đường.




Bác sĩ diệu mặc áo màu trắng, râu tóc bạc phơ, khí chất như thần tiên.




Nhìn thấy bác sĩ Diêu đi tới, con gái của Nông Minh Chiến, Nông Ngọc Mai vui mừng, vội vàng chào hỏi: "Bác sĩ Diệu! Cuối cùng thì ông cũng đến rồi! Mau, mau khám bệnh cho bố tôi, bố tôi sắp không trụ được nữa!"




"Cô Nông yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa trị."




Bác sĩ Diều trầm giọng nói, trực tiếp sai người mang kim châm điểm huyệt tới, chậm mấy kim cho Nông Minh Chiến, sau đó kiểm tra.




Một lát sau, sắc mặt ông ta không được tự nhiên, sắc mặt cũng cực kì khó coi.




"Bác sĩ Diêu, tình trạng của bố tôi thế nào rồi?" Nông Ngọc Mai nội hỏi.




"Cô Nông, cô chờ tôi một lát, tôi bàn bạc một chút với mấy vị trưởng lão trong sơn trang đã"




Bác sĩ Diêu lãnh đạm nói, sau đó ssi dang một bên, mấy vị trưởng lão cũng nhao nhao tiến về phía trước.




"Bác sĩ Diêu, tình trạng của thủ trưởng Nông thế nào?" Lập tức có người nhỏ giọng dò hỏi. Bác sĩ Diêu chần chừ một lát, thấp giọng nói: "Vô phương cứu chữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK