Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376​


















Chương 1376: Ôm cây đợi thỏ



Nghe thấy lời người đàn ông tóc trắng



kia nói, tất cả người nhà họ Phan đều cảm



thấy không thể tin nổi.



“Là người nhà họ Phan chúng ta xâm



nhập vào bên trong cấm địa ư? Chuyện này...



Sao có thể như thế được chứ?”



“Người nhà họ Phan nào mà lại to gan



lớn mật như thế chứ?”



“Nếu là người của nhà họ Phan thì nên



biết, tự ý xông vào bên trong cấm địa sẽ có



hậu quả như thế nào mới đúng, bọn họ



không sợ hậu quả ư?” Người nào cũng không



tin.



“Sao nào? Các người cảm thấy tôi đang



lừa các người hả? Hừ, mặc dù các người



không tin tôi, nhưng dù sao cánh cửa này,



các người cũng nên tin tưởng chứ?” Sắc mặt



của người đàn ông tóc trắng lạnh lẽo, ánh



mắt gã ta lộ ra giận dữ.



“Không, không, không, ngài Dạ Kiếm



Thần, không phải chúng tôi đang nghi ngờ



ngài đâu, mong ngài đừng hiểu lâm, chỉ là




chuyện này quá không thể tưởng tượng



được.” Một người quản sự hít một hơi thật



sâu rồi nói.



“Bây giờ không phải là lúc nói đến



chuyện này, cấm địa thất thủ, cả ông và tôi ai



cũng không tránh được trách nhiệm, đến khi



đó gia chủ trách tội, ai cũng không gánh nổi



trách nhiệm.” Người đàn ông tóc trắng kia



quát.



Tất cả mọi người đều run lên.



“Ngài Dạ Kiếm Thần, ngài nói bây giờ



chúng ta nên làm như thế nào đây? Tất cả



chúng tôi đều nghe theo ngài.” Vị quản sự kia



vội vàng nói.



“Lập tức phái người phong tỏa toàn bộ



lôi vào cấm địa, những người còn lại lập tức



theo tôi cùng đi vào sâu bên trong cấm địa,



bắt lấy người kia.”



“Vâng!”



“Rõ!”



“Mặt khác, nhanh chóng mời gia chủ, gọi



tất cả tộc trưởng, cường giả đến đây, nếu



không sẽ rất khó bắt được người kia.”



“Vâng!” Mọi người bắt đầu hành động.



Cửa chính nhanh chóng được bố trí



phòng ngự đâu vào đấy, nhưng người đàn



ông tóc trắng kia cũng không vội vã xông



vào.



Gã ta đã đánh qua với Phan Lâm, thậm



chí còn biết thực lực của Phan Lâm rất đáng



sợ, gã ta hiểu người này tuyệt đối không phải



là người mà mình có thể đối phó, cho dù có



những người nhà họ Phan này giúp đỡ thì gã



ta cũng khó có thể chiếm được lợi thế.



Vì thế gã ta cần phải chờ, chờ cao thủ



của nhà họ Phan đến, cùng nhau xông vào



tiến hành vây quét.



Cấm địa xảy ra chuyện, đây không phải



là việc nhỏ, cường giả của nhà họ Phan



nhanh chóng tụ tập ở chỗ lối vào cấm địa.



“Dạ Kiếm Thần, đã xảy ra chuyện gì thế?”



Một người đàn ông mặc áo đạo bào đỏ,



mái tóc dài rủ xuống, trên người mang theo



hơi thở bất phàm dẫn theo người nhà họ



Phan đi đến nơi này.



Dạ Kiếm Thần giật mình, vội vàng cúi



người nói.



“Thưa ngài, sao ngài lại đến đây thế?”



“Ngay cả cậu cũng đã bị kinh động, sao



tôi có thể không đến đây chứ?” Người đàn



ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia cười nói.



“Được rồi, chúng ta vẫn nên nói đến việc



chính thì hơn, người đâu rồi?”



“Ở bên trong.”



“Ở bên trong ư? Nói đúng ra là còn chưa



có chạy thoát, đúng không?”



“Đúng thế”



“Làm sao kẻ đó có thể mở được cánh



cửa kia?”



“Cậu ta là người của nhà họ Phan.”



Người đàn ông tóc trắng trầm giọng nói.



“Người nhà họ Phan?”



Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ



hơi căng thẳng, sau đó lại cười một tiếng.



“Sao nhà họ Phan lại có người to gan



như thế được chứ, thể mà dám xông vào bên



trong cấm địa? Hơn nữa cấm địa này không



phải ai cũng có thể vào được, nếu như không



đủ thực lực, tự tiện xông vào bên trong, đó



chính là tự tìm đường chết, người nhà họ



Phan có thể đơn độc tiến vào cấm địa chỉ có



nhóm người của gia chủ, nhưng hôm nay tất



cả bọn họ đều họp ở nhà chính, ngay dưới



mắt của gia chủ, còn ai có thể phân thân



xông vào bên trong cấm địa này chứ?”



Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ



không tin, đám cao thủ đi theo gã ta cũng



không tin.



Thế nhưng người đàn ông tóc trắng tên



Dạ Kiếm Thần kia không ngừng lắc đầu.



“Thưa ngài, đó không phải là người bên



phía gia chủ nhà họ Phan... Bọn họ không trẻ



như thể”



“Người trẻ tuổi ư?” Người đàn ông mặc



áo đạo bào màu đỏ nhướng mày.



“Đối phương khoảng chừng bao nhiêu



tuổi?”



“Có lẽ... Chừng hai mươi.” Dạ Kiếm Thần



trâm giọng nói.



Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều



trâm mặc, ngay cả người đàn ông mặc áo



đạo bào màu đỏ cũng không nói ra lời.



Một lúc lâu sau, gã ta mới hít sâu một



hơi, nặng nề lên tiếng.



“Cậu có nhìn nhầm không?”



“Ngài cảm thấy Dạ Kiếm Thần là loại



người vô dụng như thế ư? Ngay cả chút



chuyện nhỏ này mà cũng phán đoán sai



lâm?”



“Tôi không có ý đó, chỉ là... Có thể mở



được cánh cửa bằng đồng trong khu cấm



địa, lại chỉ mới hơn hai mươi tuổi... Điều này



có nghĩa gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói cho tôi



biết, nhà họ Phan xuất hiện một người trẻ chỉ



mới hai mươi tuổi lại có thể một mình xông



vào bên trong cấm địa? Dạ Kiếm Thân, là cậu



điên rôi hay là tôi điên rôi? Loại chuyện này



cơ bản không có khả năng!” Người đàn ông



mặc áo đạo bào màu đỏ kia liên tục lắc đầu,



cơ bản không thể tin được.



Nhưng Dạ Kiếm Thần không nói chuyện,



vẻ mặt nghiêm túc.



Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ



nhìn thấy thế, biết được Dạ Kiếm Thân đang



nói thật, dù sao thì từ trước đến giờ, người



này chưa từng nói đùa.



“Nói cho tôi biết kiến nghị của cậu?”



Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ



khàn giọng nói.



“Lập tức đi vào sâu trong cấm địa, đuổi



bắt người kia.” Dạ Kiếm Thần đáp.



Sau khi suy nghĩ một lát, người đàn ông



mặc áo đạo bào màu đỏ kia trực tiếp lắc đầu.



“Không được."



“Ngài còn do dự cái gì chứ? Hiện tại



không bắt thì còn chờ đến khi nào nữa?” Dạ



Kiếm Thần vội vàng hét lên.



“Cậu an tâm, đừng nóng vội, Dạ Kiến Thần, cầu thử nghĩ xem, một mình người này xông vào bên trong cấm địa, điều này có nghĩ là gì? Cậu ta giống như con cá trong chậu, hiện tại đối với cậu ta mà nói, muốn rời khỏi cấm địa chỉ có một con đường, đó chính là từ nơi này đi ra ngoài, ngoại trừ con đường này, cấm địa chính là một lao ngục, nếu đã như thế, chúng ta cần gì phải công vào bên trong cấm địa để bắt cậu ta chứ? Chẳng bằng thông minh chờ ở đây, đợi cậu ta đi ra, tự chui đầu vào lưới, chăng phải càng them dễ dàng hơn à?” Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ cười nói.



“Cluyện này...” Dạ Kiến Thần giật mình, không đợi gã ta trả lời, phía sau lại vang lên một



giọng nói.



“Nói đúng lắm, không cần phải đi vào bên trong đuổi bắt làm gì, chúng ta



đây ôm cây đợi thở mới chính là thượng sách.”



Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đã cảm thấy quá sợ hãi.



Dạ Kiếm Thần cũng như thế.



Gần như tất cả bao gôm Dạ Kiếm Thần



và người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ



kia đều quỳ rạp trên mặt đất, cung kính hành



lễ với người đang đi đến.



“Tham kiến tiên sinh.”



Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính,



Dạ Kiếm Thần cảm thấy hãi hùng khiếp vía,



da đầu tê dại.



Gã ta chưa từng nghĩ đến, chuyện cấm



địa thế mà đã kinh động đến vị này, xem ra



hôm nay thằng cha tự ý xông vào cấm địa sẽ



gặp xui xẻo.



“Đều đứng lên cả đi.” Người kia lên tiếng.



Mọi người vội vàng cảm ơn, nhanh



chóng cung kính đứng dậy.



Hành động này giống như người đến



chính là hoàng đế.



Người hầu ở bên cạnh chuyển một cái



ghế đặt ở cửa trước.



Người kia trực tiếp ngôi xuống, ánh mắt



liếc qua lối vào của cấm địa, bình tĩnh nói.



“Bên trong cấm địa có rất nhiều cơ quan,



vô cùng nguy hiểm, trên thực tế nhà họ Phan



chúng ta không ai dám nói tiến vào cấm địa



sẽ bình an vô sự, nếu như điều động quá



nhiêu người đi vào cấm địa, không nói đến



việc bắt được người kia hay không, chỉ sợ



còn chưa bắt được người kia đã mất đi mấy



chục mạng người, như thế được không bù



nổi mất, vì thế các người cứ ở đây ôm cây



đợi thỏ đi, sớm muốn gì thì cậu ta cũng có



ngày đi ra.”



“Vâng thưa tiên sinh.” Mọi người lại đồng



thanh đáp.



“Tiên sinh, nếu như người kia chết ở



trong đó thì nên làm sao?”



“Chết thì chết, ở trong cấm địa không có



nước, không có thức ăn, cho dù võ giả mạnh



đến mấy thì cũng là người mà không phải là



thân, không có khả năng không ăn không



uống, chúng ta thủ ở đây bảy ngày, nếu sau



bảy ngày kẻ đó còn chưa xuất hiện thì phong



kín cửa vào, để kẻ đó chôn cùng với tổ tiên



nhà họ Phan chúng ta.”



“Rõ!” Người nhà họ Phan hạ quyết tâm,



lập tức ra tăng phòng ngự ở lối vào.



Chỉ nửa ngày, cửa lối vào đã được bố trí



vững chắc như tường đồng, kín kẽ không



một khe hở.



“Được rồi, tiếp theo nên xử lý chuyện ở



cửa trước.” Người đàn ông kia lạnh nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK