Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1486​



















Chương 1486: Muôn người mắng mỏ







“Tạ tội ư?”







Phan Lâm nhìn Huyết Kiêu, lạnh nhạt nói:



“Tôi có tội gì chứ?”







“Cậu có ý đồ thương tổn đến Huyết Kiêu



đại nhân! Còn đám nói vô tội?” Trang Tuấn



Hùng lập tức nhảy ra kêu la.







Những lời này vang lên, các tân khách



đều nở nụ cười.







Tuy Tần Tuân Minh này có thực lực phi



phàm, nhưng địa vị thấp hèn, sao có thể so



được với Huyết Kiêu đại nhân quyền cao



chức trọng như thế?







Ở nơi này, không phải dựa vào thực lực



để giải quyết mọi việc!



Hiện giờ Huyết Kiêu và nhà họ Trang ép



anh ta đi vào khuôn khổ, sao anh ta có thể



cãi lại?







Không thể đối đầu với hai thế lực lớn



đúng không?







Nếu không chẳng phải anh ta chán sống



rồi sao?







Rất nhiêu người chỉ trỏ, trên mặt đều là



nghiền ngẫm.







Trang Tuấn Hùng thì càng nhếch miệng,



trong mắt lộ vẻ trêu tức nhìn chằm chằm



Phan Lâm: “Còn không mau quỳ xuống? Mọi



người ở đây đều thấy được, rõ ràng là vừa rồi



thiếu chút nữa cậu đã thương tổn được



Huyết Kiêu đại nhân! Rõ ràng là cậu muốn



gây bất lợi đối với Huyết Kiêu đại nhân, phá



hoại tình cảm giữa hai nhà chúng tai Bác cả!



Ba! Tân Tuấn Minh bụng dạ khó lường như



thế, thực sự tội đáng chết vạn lần! Nên phế



võ công này đi, đuổi cậu ta rời khỏi sơn trang



Huyết Kiếm! Nếu không e rằng khó có thể



yên ổn lửa giận của chư vị Huyết Ma Tông!”







Những lời này có thể nói là giết người



xuyên tim!







Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành lập



tức liếc nhau một cái, giống như đang tự hỏi



cái gì.







Sau đó Trang Tiến Bình dẫn đầu nói.







“Đắc tội Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại



mối quan hệ giữa sơn trang Huyết Kiếm và



Huyết Ma Tông, đúng là ảnh hưởng tới kế



hoạch trăm năm của sơn trang Huyết Kiếm



ta, tội này không nhẹ, cần phải trừng phạt



thật nặng! Anh cả, anh hai đang xử lý chuyện



quan trọng trong sơn trang, vậy chuyện này



do anh phán quyết đi, chúng em tất nghe



anh!”







Những lời này vang lên, ánh mắt mọi



người đều nhìn vê phía Trang Thái Thành.







Trang Thái Thành không có ấn tượng tốt



gì với Phan Lâm.







Huống chỉ thật sự đắc tội Huyết Kiêu,



nhất định phải cho anh ta một công đạo.







Suy nghĩ một lát, ông ta liền gật đầu nói:



“Được! Nếu các cậu đã nói như thế, vậy tôi



sẽ làm theo ý các cậu! Huyết Kiêu đại nhân,



ngài cảm thấy thế nào?”







“Đây là chuyện của nhà họ Trang các



ông.” Huyết Kiêu lạnh nhạt hừ lạnh nói.







Lúc này, Phan Lâm bị vạn người buộc tội



oan!







“Người đâu!” Trang Thái Thành không



dong tài rồi.



“Dạt"







“Phế tay chân của tên này, sau đó trục



xuất khỏi sơn trang!”







“Tuân mệnh!”







Người nhà họ Trang lập tức tiến lên.







“Khoan đã!”







Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng



nhiên Phan Lâm kêu to.







“Sao thế? Có gì bất mãn sao?” Vẻ mặt



Trang Thái Thành không đổi hỏi.







“Đương nhiên là có! Tôi muốn hỏi một



chút, tôi có tội gì?” Phan Lâm bình tĩnh hỏi.







“Lỗ tai của cậu không dùng được sao?



Tuấn Hùng vừa nói rồi đấy, cậu có ý đô mưu



hại Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại quan hệ



hữu hảo giữa hai gia tộc chúng tôi, trời đất



khó dung, cậu là tội nhân của nhà họ Trang!”



Trang Tiến Bình lạnh nhạt nói.







“Tôi không thương tổn làm hại Huyết



Kiêu đại nhân.”







“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy, cậu còn nói



dối sao?” Trang Tuấn Hùng cười ra tiếng.







Nhưng mà Phan Lâm bước lên vài bước,



nhìn chằm chằm Trang Tuấn Hùng nói: “Anh



chắc chắn... Tôi làm Huyết Kiêu đại nhân bị



thương?”







“Việc này còn có thể giả được sao?”



Trang Tuấn Hùng lùi về sau một bước, chau



mày nói.







“Vậy sao? Cho nên ý của anh là một



người như Tần Tuấn Minh tôi, ở trước mặt



nhiều cao thủ của Huyết Ma Tông như vậy,



thương tổn được Huyết Kiêu đại nhân? Anh



cảm thấy... Có khả năng không? Hay là nói



anh cảm thấy đám người Huyết Ma Tông



này, còn không bằng mình Tần Tuấn Minh



tôi?” Phan Lâm cười nói.







Những lời này vang lên, toàn thân mọi



người run rẩy.



“Huyết Ma Tông thần công cái thế, độc



nhất vô nhị, cường đại cỡ nào! Huyết Kiêu đại



nhân lại là cao thủ số một số hai trong tông!



Còn Tần Tuấn Minh tôi, chỉ là một người bình



thường ra nước ngoài học trở về, bây giờ anh



lại nói tôi làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương



trước mặt mấy chục cường giả của Huyết Ma



Tông, anh nói vậy không phải là sỉ nhục



Huyết Ma Tông sao? Anh nói vậy không phải



là dùng bàn tay tát mạnh vào mặt tông chủ



của Huyết Ma Tông sao? Trang Tuấn Hùng!



Có phải là anh có ý này hay không?” Phan



Lâm la lên lần nữa, mà nghĩa chính ngôn từ,



trợn to mắt, giọng nói có lực khiến người



nghe hơi hưng phấn.







“Chuyện này...







Trang Tuấn Hùng bị dọa ngốc, không biết



nên nói tiếp thế nào.







“Bác cả, bác ba, các bác muốn trừng trị



tôi tội bất kính với Huyết Kiêu đại nhân, vậy



thì làm phiên cũng trị tội này của Trang Tuấn



Hùng, hai chúng tôi cùng có tội, nên cùng bị



phế tứ chỉ, trục xuất khỏi nhà họ Trang! Tuổi



của Trang Tuấn Hùng lớn hơn tôi, khổ hình



này nên chịu nặng hơn một chú, cho nên



mấy người các anh, còn không mau phế tay



chân Trang Tuấn Hùng, ném anh ta ra



ngoài?” Phan Lâm chậm rãi nói, sau khi nói



xong thì la lên với mấy người đang mờ mịịt.







Mấy người nhà họ Trang đứng ngây ngốc



tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau, lúc này có chút



luống cuống chân tay.



Phan Lâm luôn thúc giục mãi, vậy mà



bọn họ thật sự đi vê phía Trang Tuấn Hùng.







“Hả?”







Trang Tuấn Hùng sợ tới mức thiếu chút



nữa thét chói tai ra tiếng.



“Khốn nạn, các người đang làm gì đấy?”







Trang Tiến Bình trực tiếp la lên, chấn trụ



đám người này.







Ông ta trừng Phan Lâm, trâm giọng nói:



“Tân Tuấn Minh, cậu đừng có mà trộm đổi



khái niệm!”







“Khái niệm này không phải tôi nói trộm



đổi là có thể đổi, nếu
chuyện này truyền ra,



phải xem mọi người lý giải thể nào! Tôi vì



thương tổn Huyết Kiêu đại nhân bị phế bị



đuổi, đây có phải là vấn đề hay không? Mọi



người sẽ cảm thấy Huyết Kiêu đại nhân quá



yếu, mới bị tôi gây thương tích, như vậy cũng



gián tiếp nói Huyết Ma Tông không có năng



lực?” Phan Lâm bình tĩnh nói.







Mọi người á khẩu không trả lời được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK