Chương 1705
Phan Lâm đây "Anh Huỳnh đến rồi!” "Chào anh Huỳnh!” "Anh Huỳnh, dạo này không gặp anh, anh khỏe không?" "Chào anh Huỳnh ạ!"
Các đệ tử sôi nối chạy sang.
Ai nấy đều nhìn Huỳnh Tài Quang với ánh mắt sùng bái và kích động.
Huỳnh Tài Quang là đệ tử chính thức, hơn nữa còn là đệ tử trẻ tài giỏi nhất, không biết bao nhiêu đệ tử ngưỡng mộ và sùng kính, rất nhiều người lấy đó làm mục tiêu phấn đấu, ra sức chạy theo.
Thật ra khi
chuyện này la truyền ra ngoài, rất nhiều người không tin.
Bọn họ không nghĩ một trong số năm đệ tử xuất sắc nhất lại chơi với một thằng hề nực cười.
Nhưng bây giờ xem ra là thật.
Chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi, chắc chắn anh Huỳnh có thể đánh tơi bời.
Ánh mắt mọi người cực kỳ nồng nhiệt. "Chào các em." Huỳnh Tài Quang cười ha ha, nét mặt cực kỳ thân thiện ấm áp.
Tất nhiên đám người Tiết Văn
Trường, Lý Đại bên cạnh cũng được thơm lây, cực kỳ nổi bật trong đám đệ tử.
Tử Miếu không muốn quan tâm đến những người này, chỉ nhìn thoáng qua rồi định đi.
Nhưng Huỳnh Tài Quang giữ bà ta lại. “Chị Tử Miểu, sao đi vội vậy?" Huỳnh Tài Quang dịu dàng hỏi. Người bên cạnh thấy thế, hơi bất ngờ rồi sau đó im lặng.
Thằng ngốc cũng nhận ra Huỳnh Tài Quang thích Tử Miểu.
Nhưng Tử Miểu trầm tính, không thích tiếp xúc với người khác, ngoài sư tôn và tôn trưởng ra, bà ta sẽ không thèm nhìn bất kỳ ai trong sư môn này.
Huỳnh Tài Quang theo đuổi Tử Miểu, lúc nào cũng bị phớt lờ. "Ồn quá." Tử Miểu lạnh nhạt nói, hai chữ lạnh lùng đơn giản.
Huỳnh Tài Quang biết nếu chỉ nói không thì khó mà giữ Tử Miểu lại và cũng không thể tạo cơ hội cho mình, anh ta nghĩ một lúc rồi nói: "Chị Tử Miểu, có chuyện này chị chưa biết, Phan Lâm đấu với Tiết Văn Trường có vài y thuật đặc biệt khá lạ và hiếm gặp. Nếu chị đi rồi, sợ lã sẽ thấy tiếc đó, chi bằng ở lại đây xem thử?" “Y thuật đặc biệt?" Lông mày Tử Miểu giật giật.
Huỳnh Tài Quang biết Tử Miểu thích những loại y thuật hiếm có kỳ lạ, anh ta cũng nghiên cứu về phương diện này. Nếu cứ bàn về vấn đề này, chắc chắn có thể giữ bà ta lại.
Nhưng Tử Miểu lại lắc đầu nhẹ nhàng: “Huỳnh Tài Quang, cậu nghĩ rằng tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên Phan Lâm này hả? Cậu ta chỉ là người mới, học ở Thiên Cung vài tháng, kém hơn cả đệ tử chính thức, sao cậu ta có thể có y thuật hiếm có kỳ lạ được?" "Chị Tử Miểu nghĩ vậy là sai rồi! Đúng là Phan Lâm này chỉ họ ở Thiên
Cung vài tháng nhưng đó đã là chuyện vài năm trước rồi. Tôi nghe nói sau khi cạu ta rời khỏi Thiên Cung đã gặp rất nhiều cao nhân, biết rất nhiều y pháp thần kỳ! Rất giỏi đấy, nếu không sao cậu ta dám thách đấu Tiết Văn Trường? Hơn nữa còn thách đấu tôi? Nếu không có năng lực gì, sao cậu ta lại dám chắc nịch như vậy?” Huỳnh Tài Quang nói.
Tử Miểu nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cậu nói đúng! Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ nhìn thoáng qua xem thử, chỉ mong người đó đừng quá nhàm chán."
Nói xong, bà ta đến cây đào cao vút bên cạnh.
Bóng dáng mảnh khảnh, yểu điệu thướt tha như tiên trên trời, không dính khói bụi trần gian.
Đệ tử xung quanh không dám đến gần, tránh làm phiền đàn chị.
Mắt Huỳnh Tài Quang lóe sáng, đang định tiến lên nói gì đó thì nghe một tiếng hô vang vọng khắp Y Thánh Đài. "Ngũ Tôn Trưởng đến!"
Giọng nói du dương, vang tận trời xanh.
Các đệ tử đều sững người, dồn dập nhìn sang.
Chỉ thấy một loạt các đệ tử áo trắng bước vào Y Thánh Đài.
Mà người đi đầu chính là Ngũ Tôn Trưởng đã từng ghim kim cho Phan Lâm! "Chào Ngũ Tôn Trưởng!” “Chào Ngũ Tôn Trưởng!"
Tất cả đệ tử đều quỳ xuống đất chào Ngũ Tôn Trưởng mới bước vào Y Thánh Đài, đến Tử Miểu cũng thế.
Ngũ Tôn Trưởng bước đi một cách lạnh lùng hờ hững, dẫn đệ tử đến trước pho tượng khổng lồ trên Y Thánh Đài rồi mới ngồi xuống.
Bàn dược đặt dưới chân pho tượng, đây là quyền lợi của tôn trưởng. "Đứng lên hết đi." Ngũ Tôn Trưởng "Cảm ơn Ngũ Tôn Trưởng."
Sau khi hoc xong, mọi người xôn xao đứng lên.
Cảnh tượng hơi ồn ào.
Bỗng nhiên Ngũ Tôn Trưởng im lặng một lúc rồi nói thật to: “Các đệ tử ngồi thành vòng tròn, ngồi im không được nhúc nhích, không được nói cũng không được quấy rầy! Hiểu chưa?"
Bà ta vừa dứt lời, các đệ tử ngồi xung quanh rìa Y Thánh Đai, tạo thành một cái hình tròn, không nói không cười, càng không dám nhúc nhích.
Quyết đấu sinh tử, trang nghiêm thiêng liêng, bất kỳ ai cũng không được nói. phá rối.
Nếu không hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. “Đã đến giờ chưa?"
Ngũ Tôn Trưởng nhìn đệ tử bên cạnh hỏi thăm. “Dạ thưa tôn trưởng, còn năm phút nữa là bắt đầu." Đệ tử nói. “Năm phút nữa hả? Đệ tử của trận quyết đấu sinh tử này đâu? Đâu rồi?" Ngũ Tôn Trưởng dò hỏi. “Đệ tử ở đây!"
Tiết Văn Trường đứng lên ngay, bước đến giữa Y Thánh Đài. “Phan Lâm đâu?"
Ngũ Tôn Trưởng hỏi lại.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không thấy bóng dáng Phan Lâm đâu. "Chẳng lẽ là không dám đến?" "Tôi cũng nghĩ vậy."
Có người cười khúc kích.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh vang lên trước cửa. "Phan Lâm ở đây!"
Vừa nhìn thì thấy rõ ràng là Phan Lâm.