Chương 908
Chương 908: Công đạo
Phan Yến Dương đã thành thật rồi.
Hóa ra nhà họ Phan có một hầm mỏ ở
vùng Tây Bắc.
Doanh thu mà hầm mỏ này mang lại
cho nhà họ Phan không còn đáng bao
nhiều, nhưng cách đây không lâu, một
chuyên gia trong nội bộ nhà họ Phan đã bất
ngỡ tính toán ra rằng, trong ngọn núi cách
khu hầm mỏ không xa rất có thể tồn tại loại
quặng tím cực quý hiếm, nếu có khả năng
mua được ngọn núi và khai thác quặng tím
ấy, thì lợi nhuận thu được sẽ nằm ngoài sức
tưởng tượng.
Nhà họ Phan lập tức dồn hết vốn liếng
quyết tâm mua bằng được ngọn đồi.
Thế nhưng, tên chuyên gia ấy vì tham
tiền mà đem tin tức này bán cho Yến Kinh
cùng những ngưo: thuộc các dòng tộc lớn.
Tất cả mọi người đều điên cuồng
muỏn độc chiếm lấy quặng tím để bỏ túi
một khoảng kếch xù.
Ai ai cũng nhắm tới ngọn núi không
chịu buông.
Sau khi chủ nhân của ngọn núi ấy
nghe được tin này đã mở một buổi đấu giá,
người sở hữu được ngọn núi phải là người
trả giá cao nhất!
Thực ra nhà họ Phan không hề thiếu
tiền, nhưng cuộc triệu tập cho đại hội sắp
diễn ra, nhà họ Phan còn rất nhiều khâu
phải sắp xếp, mỗi ngày số tiền phải bỏ ra
nhiều không đếm xuề.
Đối với ngọn núi quặng tím này, nhà họ
Phan không dám chắc chắn 100% có thể
mua nổi.
Không mua được cũng không sao,
nhưng nếu ngọn núi rơi vào tay đối thủ
khiến chúng càng tăng thêm sức mạnh thì
chắc chắn sẽ gây bất lợi rất lớn cho nhà họ
Phan ở đại hội, vì thế nhà họ Phan định sẽ
tìm sự viện trợ từ bên ngoài, đó chính là
hợp tác cùng chủ tịch Lâm để chiếm lấy
ngọn dồi.
“Thì ra là thế !“
Sau khi nghe Phan Yến Dương kể lại
đầu đuôi câu chuyện xong, Phan Lâm gật
gật đầu, nét mặt lộ ra sự ngạc nhiên, sau đó
anh hỏi lại: “Vậy các người muốn tôi làm
thế nào?”
“Chúng tôi không thể trực tiếp hợp tác
với chủ tịch Lâm được, suy cho cùng chủ
tịch Lâm vẫn có ấn tượng không tốt về nhà
họ Phan, vì thế phía gia tộc đã quyết định,
từ hôm nay cậu sẽ đại diện cho nhà họ
Phan hợp tác cùng Dương Hoa, giúp chúng
tôi đến điểm đấu giá và giành về ngọn núi
quý báu này.” Phan Yến Dương mỉm cười.
“Tôi hiểu rồi, tôi đã đầu tư vào tập
đoàn quốc tế Duyệt Nhan, là cổ đông lớn
nhất của Duyệt Nhan, vì vậy các người
muôn tôi dùng danh nghĩa của tập đoàn
quốc tế Duyệt Nhan đề lộ mặt, sau đó bắt
tay cùng Dương Hoa để mua lại ngọn núi
quậng tím ấy?”
“Không sai.”
“Nếu làm vậy thì tôi sẽ được lợi gì
chứ?” Phan Lâm hỏi.
Phan Yến Dương kinh ngạc, nhưng vẫn
cố nở nụ cười: “Sau khi thành công mua lại
ngọn núi, gia tộc sẽ thưởng cho cậu 70 tỷ,
ngoài ra sẽ khôi phục lại danh phận người
nhà họ Phan cho cậu, thể nào? Đây chính
la cơ hội ngàn năm có một nhà họ Phan
dành cho cậu đấy, cậu phải biết mà trân
trọng lấy.”
Dưới góc độ của Phan Yến Dương thì
chuyện Phan Lâm sẽ đồng ý đã chắc như
đinh đóng cột vậy, bất luận là anh có thật
lòng hay không!
Bởi vì bà ta là đại diện cho thái độ của
cả gia tộc!
Có thể Phan Lâm đã đổi đời khi trúng
được 350 tỷ, điều này là nằm ngoài dự tính,
nhưng có tiền trong tay không đồng nghĩa
với việc sẽ đứng vững được sau này.
Chỉ cần nhà họ Phan muốn, ngày mai
Phan Lâm sẽ biến mất khỏi Giang Thành
ngay tức khắc.
Đương nhiên, đó chỉ là thái độ của
riêng Phan Yến Dương đối với Phan Lâm.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong câu trả
lời của Phan Yến Dương, Phan Lâm đột
nhiên lên tiếng: “Tôi không có hứng thú với
chuyện này!”
Vừa dứt lời Phan Yến Dương vô cùng
sừng sốt.
Bà ta trừng mắt, mất bình tĩnh mà lao
về phía Phan Lâm: “Mày... mày nói gì? Mày
từ chối? Mày... Phan Lâm, mày đúng là to
gan thật đó!”
“Từ lâu tôi đã không còn là con cháu
của nhà họ Phan rồi, tôi chẳng có nghĩa vụ
gi phải giúp đỡ các người cả, càng huống
hồ những lợi ích mà bà đưa ra không hề
hấp dẫn một chút nào!” Phan Lâm bình
tĩnh đáp lại.
“Vậy mày muốn có lợi ích gì?” Phan
Yến Dương nắm chặt bàn tay lại, cố gần
giọng.
“Sự công bằng.”
“Công bằng? Cái gì công bằng?”
“Chính là công bằng cho mẹ của tôi!”
Phan Lâm trầm ngâm một hồi, sau đó đáp
lại bằng chất giọng khàn khàn, câu nói này
khiến Phan Yến Dương vô cùng kinh ngạc,
mặt bà ta biến sắc, nhất thời không thể tiếp
nhận được.
“Bà có thể cho tôi sự công bằng này
không?” Phan Lâm hỏi lại.
“Công bằng? Hứ, công bằng cái gì
chứ? Đừng có quá đắc ý như vậy! Mày chỉ
là đứa con rơi, nói trắng ra là con ngoài giá
thú! Đến người ấy còn không chịu nhận
mày thì mày nghĩ mày là cái thá gì? Phan
Lâm! Tao nói cho mày biết! Mày không có
đường lui đề chọn đâu! Lần này gia tộc đã
hạ lệnh rồi, nếu mày không phục thì không
chỉ mình mày gặp rắc rối, mà cả Lý Ái Vân
vợ của mày cũng không được yên đâu:
Trước kia gia tộc có thể đạp đồ hết tất cả
của mày, bây giờ cũng có thể làm được như
vậy, hơn nữa còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều
lần! Tao khuyên mày nên suy nghĩ nghiêm
túc, ngày mai nhất định phải cho tao câu
trả lời!"
Phan Yến Dương “Hứ” một tiếng liên
đứng phắt dậy, bà ta cầm lấy chiếc túi bên
cạnh, hậm hực bước ra ngoài.
Phan Lâm trầm tư nhìn theo bóng lưng
của Phan Yến Dương.
Anh không rời đi ngay mà tiếp tục ngồi
trên ghế, có như đang đợi điều gì đó.
Một lúc sau, một người đàn ông đội
mũ lưỡi trai tiến vào bên trong nhà hàng và
ngồi vào vị trí đối diện với Phan Lâm.
“Tra ra rồi chứ?”
“Tra ra rồi, Phan Yến Dương sau khi rời
khỏi đây đã cho xe đi đến khách sạn Cầm
Giang, có thể bà ta sẽ nghỉ ngơi ở đó, sau
khi lên xe bà ta còn gọi một cuộc điện
thoại, nói rằng đang gặp chút rắc rối ở
Giang Thành, bảo vài người ở Yến Kinh tới.”
Nghe đến đây, Phan Lâm đã hiểu,
Phan Yến Dương vẫn quyết định dùng đến
bạo lực đề giải quyết vấn đề.
Bà ta không thích nhiều lời!
Càng huống hồ, bà ta cực kì căm ghét
thái độ hôm nay của Phan Lâm.
Rõ ràng chỉ là một đứa con rơi!
Là thứ ăn hại không được thừa nhận!
Dựa vào cái gì mà anh vẫn bình tĩnh
ngạo nghề như vậy chứ?
Có vẻ như anh chẳng xem Phan Yến
Dương ra gì!
Chỉ là Phan Yến Dương không thề ngờ
được rằng, kể từ giây phút Phan Lâm bước
chân vào nhà hàng này, mọi nhất cử nhất
động của bà ta đều đã bị nhóm thám tử
của Phan Lâm ghi lại hết.
“Mau sắp xếp đi, nhà họ Phan phải
đến bao nhiêu người thì nộp lại cho tôi bấy
nhiêu người! Hiểu không?” Phan Lâm mặt
vô cảm nhìn thẳng vào người ngồi đối diện.
Người này có chút kinh ngạc, sau đó
nhanh chóng gật đầu: “Vâng, chủ tịch
Lâm...”
“Đi đi.“
"Dạ.
Tên thám tử rời khỏi đó.
Phan Lâm chép miệng rồi cũng bước
ra khỏi nhà hàng.
Nhưng vừa đi khỏi không bao lâu thì
chuông diện thoại lại reo lên.
Phan Lâm liếc nhìn màn hình điện
thoại, có chút giật mình, anh vội vàng nghe
máy.
“Tú Lan, có chuyện gì thế?” Phan Lâm
hỏi.
Hóa ra là điện thoại của Trịnh Tú Lan.
“Thật ra... anh Lâm.. tối nay có thời
gian không?” Trịnh Tú Lan ở đầu dây bên
kia rõ ràng là đang rất căng thằng, cần thận
dè dặt hòi.
“Tôi nay? Đương nhiên là có thời gian
rôi... sao thế?” Phan Lâm không khỏi thắc
mắc.
“Em muốn mời anh ăn cơm tối, không
biết anh có nề mặt không?” Trịnh Tú Lan
giọng ngập ngừng do dự.
“À, anh còn tưởng là chuyện gì chứt
Chỉ có vậy thôi à? Không thành vấn đề!”
Phan Lâm lập tức đồng ý ngay.
“Vậy được, tối nay anh đến nhà họ
Trịnh đi, em sẽ đích thân vào bếp! Anh
Lâm, em đợi anh đấy!” Trịnh Tú Lan thở
phào một cái, giọng điệu cũng đã nhẹ
nhõm hơn nhiều.
“Được.” Phan Lâm đáp lại.
Vừa cup máy xong, Trịnh Tú Lan liền
luôn miệng cằn nhằn.
“Nhận lời rồi??”
“Nhận lời rồi."
“Vậy được, mau đi chuẩn bị đi!”
“Ông nội... như vậy có ồn không?”
“Cháu còn có lựa chọn nào khác
sao?”
“Vậy... được thôi... ˆ