Chương 899
Chương 899: Nghịch chuyển
Thấy Vương Tử Tường được khiêng lên
sân khâu, tất cả mọi người đều sững SỜ.
"Người này là ai?"
“Trông có vẻ giỗng Vương Tử Tường.”
"Vương Từ Tường? Là ai?"
"Sao? Ngay cả Vương Tử Tường cũng
không biết à? Đó là con trai của con ông
Vương! Vậy mà cũng không biết?"
"Đây chính là cậu ấm nổi tiếng ăn chơi
trác táng của Giang Thành chúng ta!"
"Nghe nói chuyện xấu nào anh ta cũng
làm! Thế nào mà hôm nay lại phải nằm trên
cáng?"
"Không biết, chắc do làm nhiều
chuyện ác quả bị trời phạt đi?”
Dân chúng ở hiện trường sôi nổi bàn
luận, rất nhiều Đỗ dân mạng dặt dấu hỏi
chẩm trong phòng phát sóng trực tiếp, hiển
nhiên là họ cũng không biết người này là ai
tuy nhiên nhiều người ở Giang Thành đã
phỏ cập cho họ.
Khi biết đường Vương Tử Tường là cậu
ấm ăn chơi trác táng không điều ác gì
không làm ở Giang Thành, mọi người bắt
đầu phân nộ.
"Mẹ nó! Hóa ra là một thằng cặn bã!"
"Sao cái thứ chó này lại có thể sống
đến bây giờ nhỉ?"
"Bây giờ thằng mày đang bị liệt sao?
Liệt hay lắm!"
"Cái thứ làm nhiều chuyện ác này,
chắc chắn không có kết cục tốt!"
Cư dân mạng phẫn nộ nguyền rủa
Vương Tử Tường.
Cũng may là Vương Tử Tường không
nghe được.
Nhà họ Vương... hoàn toàn bị kết án tử!
Phan Lâm lấy kim bạc trong túi mà
Hàn Long chuẩn bị bên cạnh, anh bắt đầu
bài Kim cho Vương Tử Tường ngay tại chỗ.
Một lúc sau câu trên cô của Vương Từ
Tường cắm đầy kim bạc, Hàn Long dâng
một bát canh nóng, Phan Lâm dưa cho
Vương Tử Tường uống.
Ừng ực... ừng ực...
Vương Tử Tường vốn đang bị liệt, đột
nhiên khôi phục công năng nuốt.
"Ba, đây... là chuyện gì? Vì sao Vương
Tử Tường... lại... " Vương Khang trợn tròn
mắt run rẩy chỉ vào người Vương Tử Tường.
"Hết rồi! Hết thật rồi!" Ông Vương Lúc
này nhìn như già thêm mười mấy tuôi, run
giọng nói: "Tôi không ngờ Bác sĩ Lâm lại ra
tay vào Tử Tường! Hết rồi! Chúng ta hết
rồi!"
"Ba, Bác sĩ Lâm rốt cuộc muốn làm gì?
Ba mau ra nói đỡ giúp con với! Con phải đi
ngăn anh ta lại!" Vương Khang nóng nảy.
"Ngăn cản?" Cả người ông Vương run
lên, vội vàng nỏi: "Đúng! Phải nhanh Bác sĩ
Lâm lại! Nhanh! Nhanh lên, nhanh ngăn
Bác sĩ Lâm lại, cứu Vương Tử Tường! Tử
Tường vẫn luôn ở trạng thái hôn mê! Nó
không biết quan hệ của chúng ta với
Dương Hoa, Bác sĩ Lâm chỉ vài ba câu là có
thể biết được thân phận của Lục Tuyết!
Đến lúc xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ
không vãn hồi lại được! Mau! Ngăn cản Bác
sĩ Lâm! Nhanh!"
Ông Vương gào lên một tiếng, Vương
Khang mặc kệ tất cả, như người điên chạy
về phía kia.
Người đứng sau ông Vương cũng tiền
lên.
Nhưng bọn họ vừa nhúc nhích thì đã
bị Huỳnh Lam và Cung Tử Vân đã sai người
chê phục người của ông Vương lại.
Bọn họ bịt chặt miệng của người ông
Vương không cho bọn họ nhúc nhích.
Ông Vương và đánh người của Vương
Khanh chỉ có thể mở to mắt chứng kiến
toan cảnh.
Bác sĩ Lâm đã chuẩn bị từ trước!
Bọn họ không nề hà gì!
Không lâu sau.
Vương Tử Tường dưới sự trị liệu của
Phan Lâm đã khôi phục lại ý thức. Hai mắt
dân mở ra.
"Tôi... tôi đây là bị làm sao?”
Ý thức Vương Tử Tường vẫn còn mơ
hồ, thanh âm yếu ớt.
"Vương Tử Tường, tôi hỏi anh, Có phải
nhà họ Vương các anh phái người đến làm
gián điệp thương mại bên cạnh Chủ tịch
Lâm không?" Phan Lâm hỏi.
"Đúng vậy, sao anh biết được chuyện
nay?"
Vương Tử Tường theo bản năng nói.
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường ồ
lên.
"Ổ! Quả nhiên là như vậy!"
"Ra là người của ông Vương làm!"
"Ông Vương không phải là người của
Dương Hoa sao? sao lại làm ra chuyện như
vậy?"
"Anh còn không biết sao ông Vương
đã phản bội Dương Hoa, cấu kết với Lâm
Huy! Mang chuyện cơ mật của Dương Hoa
bán cho Lâm Huy.
"Bảo sao Lâm Huy có công thức chế
thuốc của Dương Hoa..."
"Ông Vương này cũng vong ân bội
nghĩa qua đi!"
Nhóm quần chúng xung quanh sôi nổi
kêu gào, các loại tiếng chửi mắng tức giận
không ngừng vang lên.
Nhóm phóng viên lập tức vây quanh
người ông Vương, điên cuồng hỏi ông
Vương vô vàn câu hỏi.
Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam cũng
bảo người của mình buông ông Vương ra.
Bây giờ ông Vương là có thể nói
chuyện nhưng mọi người hỏi ông lại không
hé răng.
Bởi ông có nói gì cũng vô ích....
Ông Vương nhắm chặt mắt hít sâu một
hơi trên mặt không có biểu cảm gì về phần
Vương Khang anh ta gào lên sụp xuống đất
vì đau đớn.
"Sao lại thể này? Tôi... tôi đang ở đâu?
Tôi đang ở nơi nào? vừa rồi tôi nói chuyện
với ai vậy?" Vương Tử Tường vẫn còn mơ
hồ, ánh mắt hoang mang hỏi.
"Đưa cậu Vương vào bệnh viện điều
trị!" Phan Lâm nói với người bên cạnh.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm.”
Người khác lập tức nâng Vương Tử
Tường lên, đưa đến bệnh viện.
Phan Lâm nhìn về phía ông Vương.
"Chủ tịch Lâm, may mà có anh!" Mặt
ông Vương không có biểu tình gì nói.
"Tôi đã cho nhà họ Vương các ông cơ
hội nhưng ông không biết quý trọng nó."
Phan Lâm lắc đầu nói.
"Nghiêm túc mà nói, là tôi đã coi
thường anh, tôi không ngờ anh là người có
lòng dạ... rộng lượng như vậy. Thứ này
không nên xuất hiện ở độ tuổi của anh!"
Ông Vương khàn giọng nói.
“Bây giờ nói những điều đó cũng
muộn rồi." Phan Lâm bình đạm nói.
"Đúng vậy... muộn, muộn rồi... nhà họ
Vương, tan nát trong tay tôi... mọi thứ mất
hết rồi..." Ông Vương gần như lầm bầm, cả
ngưỡi Suy SỤP.
Một vài viên cảnh sát bước nhanh vào,
vây quanh ông Vương và Vương Khang.
"Ngài Vương! Tôi nghi ngài có liên
quan đến vụ án thương mại, xin hãy theo
chúng tôi đề hỗ trợ việc điều tra!" Một cảnh
sát trầm giọng.
Ông Vương thở ra, vung tay lên.
Cảnh sát kia vẫy tay, mọi người bị
mang đi ngay lập tức.
Ông Vương sa sút, toàn bộ tình thế đã
sụp đổ.
Lâm Huy nâng tay lên, run rẩy sờ
soạng túi tiền, muốn tìm thuốc lá nhưng lại
không tìm thấy. Ông ngầng đầu lên, nhìn
mặt Phan Lâm, lại thấy Phan Lâm nhàn
nhạt nhìn ông.
"Người này... là bất khả chiến bại
sao?" Ông nỉ non một tiếng, như nói với
chính minh.
Nhưng lại không ai đề ý.
Phan Lâm dang tay ra, nói: "Mọi người,
chân tướng đã rõ, tôi cũng không nói lời
thừa thãi! Buồi chiều tôi sẽ tiếp tục sắp xếp
người chữa bệnh từ thiện! Sau khi buổi
chữa bệnh từ thiện kết thúc, những người
bị nhồi máu não chưa kịp chữa trị có thể
tiếp tục dùng thuốc đặc trị của Dương Hoa
để được chữa khỏi. Nếu có thắc mắc gì có
thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.
Được rồi, mọi người về ăn cơm di."
Nói xong Phan Lâm xoay người, quay
về Dương Hoa.
Người ở hiện trường ngần ra, sau đó
như sóng xô núi lở.
Tât cả mọi người hô to tên Phan Lâm.
Mà theo sự rời đi của Phan Lâm, lại
một dấu chấm hết viên mãn.