Chương 1751
Chương 1751: Phan Lâm là đồ đệ của ta
Tại Thượng Thanh Cung.
Nhị Tôn Trưởng đi vào, mặt hằm hằm, nói mấy câu với đệ tử bên cạnh, tên đệ tử kia lập tức ra ngoài.
“Phan Lâm, vào đây!” Nhị Tôn Trưởng lớn tiếng nói.
Phan Lâm vừa chạy đến Thượng Thanh Cung lập tức đi vào.
“Cởi quần áo, ta châm cứu cho con”
Nói rôi Nhị Tôn Trưởng lấy kim châm cứu ra, đồng thời tên đệ tử vừa ra ngoài cũng đã trở lại với một lượng lớn dược liệu trên tay, bắt đầu chế
thuốc ngay trong Thượng Thanh Cung.
“Nhị Tôn Trưởng muốn giải độc cho con?” Phan Lâm khó hiểu mà hỏi.
“Tình trạng của hoạt độc trong cơ thể con đã gay go lắm rồi, chắc chắn là bọn Ngũ Tôn Trưởng đã dừng thuốc của con từ lâu! Con đừng nói nữa, cởi quần áo ra nhanh đi, ta tạm thời áp chế hoạt độc cho con” Nhị Tôn Trưởng trâm giọng nói.
Phan Lâm lắc đầu từ chối: “Nhị Tôn Trưởng, không cần đâu ạ, nếu không có đủ các dược liệu cần thiết thì làm gì cũng phí công cả, cần gì phải lãng phí dược liệu thêm?”
Nhị Tôn Trưởng hừ lạnh rồi nói: “Cái tên ngu ngốc nhà con! Sao ta không biết hoạt độc trong cơ thể con cần thuốc quý để chữa trị được? Nhưng bây giờ không có, ta cần thời gian, nhưng con lại không trụ được bao lâu nữa! Nếu không tiến hành châm cứu để ổn định lại hoạt độc, cho
dù ta có thể tìm được thuốc quý để chữa cho con thì lúc đó con đã trở thành một xác chết rồi!”
Phan Lâm vẫn cứ lắc đầu: “Sống chết có số, phú quý tại trời! Nhị Tôn Trưởng không cần trị liệu cho con đâu ạI”
Đương nhiên là anh không muốn để Nhị Tôn Trưởng trị liệu cho mình thật rồi, dù sao anh đã tự áp chế hoạt độc, tình trạng mà Nhị Tôn Trưởng và những người khác kiểm tra ra được lúc trước chẳng qua là hiện tượng giả do anh lợi dụng thuốc để làm mà thôi.
“Câm cái mồm lại!”
Hiển nhiên Nhị Tôn Trưởng là một người nóng tính, làm gì có thời gian rảnh mà tranh cãi với Phan Lâm, ông ta trực tiếp phất tay nói: “Cởi quần áo của cậu ta ra!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
Các đệ tử xung quanh xông lên, hai ba phát đã lột được áo ngoài của Phan Lâm. Phan Lâm bất đắc dĩ, chỉ đành thỏa hiệp, để mặc cho Nhị Tôn Trưởng châm cứu.
Mau mà trước khi đến đây anh đã đề phòng dùng thuốc trước, cứ thế Nhị Tôn Trưởng cũng chẳng hoài nghi gì trong suốt quá trình châm cứu cho anh.
Qua một lúc, Nhị Tôn Trưởng mới dừng lại.
“Về nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nhị Tôn Trưởng nói bằng giọng trâm khàn.
“Đệ tử cảm ơn Nhị Tôn Trưởng”
“Không cần khách sáo, sau này con chính là đồ đệ của ta, hôm nay con đã chọc giận cả Đại Tôn Trưởng, ta nghĩ chắc cả ngũ cung thập điện của Thiên Cung trừ ta ra thì không có ai giúp đỡ con đâu! Ta vì tiếc tài nên mới giữ con lại, hi vọng