Sau khi toàn bộ kết thúc, Cố Mạc nằm ở trên giường, gắt gao ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm. "Anh đi mấy ngày này, Dương Nguyệt Quyên cùng Tiểu Lạc có gây phiền toái cho em không?"
"Không có. Chỉ sợ là bị anh chỉnh cho thấy sợ, không dám làm mấy chuyện xấu nữa rồi." Tiếu Nhiễm đắc ý cười nói.
"Một lần cũng không tới tìm em? Vậy ba thì sao?" Cố Mạc cau mày hỏi.
"Cũng không có. Làm sao vậy?" Tiếu Nhiễm bồn chồn ngẩng đầu, hỏi Cố Mạc.
Sau một lúc lâu trầm tư Cố Mạc liền nói: "Đây thật không giống tính cách của hai mẹ con họ."
"Anh không biết là ngày đó anh cực kỳ lãnh khốc sao? Nhát gan một chút khẳng định liền bị anh hù chết. Phỏng chừng cánh tay Dương Nguyệt Quyên còn không có dài ra đâu, có muốn làm mấy chuyện xấu cũng chưa đủ khí lực." Tiếu Nhiễm cười nói.
"Có lẽ vậy." Cố Mạc mím môi mỏng.
"Khẳng định! Đừng nghĩ nữa. Lãng phí tế bào não vì cái loại tiện nhân này thật không đáng." Tiếu Nhiễm nâng khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc lên, cười hôn lên môi mỏng của anh.
Anh xiết chặt vòng tay, ôm lấy thắt lưng Tiếu Nhiễm cười hỏi: " Em cảm thấy anh rất lãnh khốc sao?”
"Phải! Ông xã của em cực kỳ lãnh khốc!" Tiếu Nhiễm dùng sức xoa nắn khuôn mặt của Cố Mạc. Cô phát hiện ra cô làm việc này đã đến nghiện rồi.
Đáy mắt Cố Mạc mang theo ý cười, nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi Tiếu Nhiễm.
"Đau!" Tiếu Nhiễm né tránh, cười kháng nghị.
Cố Mạc thay cắn thành hôn, nhẹ nhàng hôn giống như chiếc lông vũ nhỏ phất qua chiếc mũi của cô, xẹt qua mí mắt của cô, rơi vào vết thương ở trán, dịu dàng mà đầy thương tiếc.
"Thực xin lỗi.Thời điểm em bị thương anh không có ở bên cạnh."
"Không phải anh đã gấp gáp trở về sao?" Tiếu Nhiễm cảm động chớp chớp đôi mắt đã nhòe lệ.
"Nếu không phải em bức anh, ngay ngày hôm qua anh đã trở về rồi." Cố Mạc thở dài, bất đắc dĩ nói, "Chỉ cần là em, anh đề vô pháp, thỏa hiệp. Dù cho anh có tình nguyện hay không."
"Ngoan!" Tiếu Nhiễm bưng lấy mặt Cố Mạc, dùng sức hôn một cái.
Lời nói của anh khiến cho cô cực kỳ cảm động, trái tim dần trở nên ấm áp.
"Em dám nói anh ngoan?" Cố Mạc đột nhiên xoay người, áp Tiếu Nhiễm ở dưới thân , uy hiếp nói.
"Chẳng phải anh đã nghe thấy lời em nói hay sao?" Tiếu Nhiễm kiêu ngạo vặn lại, một chút cũng không đem uy hiếp của Cố Mạc đặt vào trong mắt.
"Em là ỷ vào sự yêu thương chiều chuộng của anh!" Cố Mạc nghiến răng nghiến lợi nói xong, liền cúi đầu che lấy đôi môi của Tiếu Nhiễm.
"Đau!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn lại, lớn tiếng kêu đau.
Cố Mạc lập tức khẩn trương buông cô ra, ôm lấy mặt cô hỏi: "Trán đau sao?Anh nhìn một chút."
Đương lúc Cố Mạc khẩn trương ép sát, vô cùng đau lòng thổi thổi lên trán Tiếu Nhiễm khi đó, cô rốt cuộc cũng chịu không nổi, cười hì hì một tiếng: "Em gạt anh thôi! Không chạm vào làm sao đau được."
"Anh sẽ không hôn trán em nữa." Cố Mạc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cười ôm lấy cô.
"Cố Mạc, yêu em! Hung hăng vào! Em muốn đem những gì ngày đó nợ anh trả lại hết cho anh." Tiếu Nhiễm dùng lực ôm sát lấy cổ Cố Mạc, hốc mắt ướt át nói.
Cô vẫn là một đứa con gái bị ba làm hư rồi.
Cố Mạc cúi đầu, nhiệt tình hôn Tiếu Nhiễm, để lại cho cô một đem triền miên đáng nhớ.
Ngày hôm sau, lúc hai bàn tay nắm chặt dắt nhau đi xuống, dì Lưu vừa mới chuẩn bị xong điểm tâm liền bị làm cho hoảng sợ.
"Ôi! Cố tiên sinh? ! Cậu chừng nào thì trở về? Như thế nào lại không nói trước một tiếng?" Dì Lưu bồn chồn hỏi han.
"Tối hôm qua. Về đến nhà thì đã hơn 2 giờ rồi." Cố Mạc cười trả lời.
"Trở lại là tốt rồi. Tiểu Nhiễm mấy ngày này nhớ cậu đến muốn chết. Cậu đã về thì ở lại nhà nhiều thêm một chút, hảo hảo mà bù đắp lại cho con bé." Dì Lưu hiền lành cười nói.
Cố Mạc nắm lấy đôi tay Tiểu Nhiễm, đặt một nụ hôn thâm tình lên tay cô: "Cháu sẽ! Cháu sẽ cố gắng bồi đắp cho cô ấy."
Tiếu Nhiễm rút tay lai, ngượng ngùng nói: "Ăn cơm thôi !"