Cố Mạc nhanh nhẹn đứng dậy, đuổi theo ôm Tiếu Nhiễm lên: "Trên sàn nhà lạnh. Bây giờ không phải mùa hè không được phép đi chân không xuống nữa!"
"Người ta mót quá nên quên mà!" Tiếu Nhiễm đỏ mặt vùi vào lồng ngực Cố Mạc, xấu hổ nói.
Tại sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói với đàn ông cô đang mót chứ?
Quả nhiên, khi nghe cô nói xong, ngực Cố Mạc rung lên, bên tai cô vang lên tiếng cười cố nén.
Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm lên bồn cầu, trầm giọng nói. "Xong thì gọi anh!"
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc lui ra ngoài rồi đóng cửa lại mới vội vàng giải quyết nhu cầu của bạn thân. Sau đó, cô nói với Cố Mạc đang đứng ngoài cửa. "Chú à, em xong rồi!"
Nghe thấy giọng cô, Cố Mạc đi vào, ôm cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cười nói: "Đây là lần đầu tiên anh hầu hạ một cô gái đó!"
"Anh đừng nói nữa có được không hả?" Tiếu Nhiễm xấu hổ giận giữ nói.
"Được! Không nói nữa. Chúng ta tiếp tục làm việc chưa xong!" Cố Mạc áp Tiếu Nhiễm ở dưới thân, mê hoặc nói.
"Không cần!" Tiếu Nhiễm vội vàng tránh khỏi lòng anh, lui về phía bên kia giường, quấn chăn kín người.
"Không được rồi!" Cố Mạc mở lòng bàn tay cho Tiếu Nhiễm nhìn. Trong lòng bàn tay anh là quà mà tối qua Cố Nhiên tặng.
"Không!" Tiếu Nhiễm dùng lực lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng.
Cố Mạc thoải mái kéo chăn, đè lên Tiếu Nhiễm, nhiệt tình hôn môi cô.
——
Lúc Tiếu Nhiễm tỉnh lại thì thấy mặt trời đã rọi vào giường, có lẽ sắp 12 giờ chăng? Cô ngẩng đầu, thấy Cố Mạc đang ôm chặt cô, nghịch ngợm giật giật râu mới mọc của anh: "Người xấu! Có biết đau không hả? Có muốn em xoa cho anh không?"
Cố Mạc bị Tiếu Nhiễm làm đau mà tỉnh dậy nghe cô nói vậy không khỏi bật cười: "Nhóc con, sáng nay anh cũng không khiến em đau mà!"
Thật đúng là nhóc con thích ghi thù.
Không phải chỉ vì tối qua anh muốn cô nhiều lần thôi sao?
Vậy mà cô có thể nhẫn tâm giật râu anh.
Tiếu Nhiễm dùng sức đạp cho Cố Mạc một cái: "Còn nói nữa sao?"
Cố Mạc giữ chân Tiếu Nhiễm lại, dùng sức ôm chặt eo cô, cười nói: "Đây là sinh hoạt vợ chồng bình thường không cần thiết phải ngượng ngùng!"
"Không thể nói chuyện này với những người bác sĩ như anh. Da mặt quá dày!" Tiếu Nhiễm dùng sức nhéo má Cố Mạc, bất mãn kháng nghị.
"Anh nhớ là ai đó nói với anh muốn làm bác sĩ nha!" Cố Mạc nhướng mày, cười hỏi. "Là người nào muốn gia nhập với chúng ta?"
"Không nhớ rõ!" Tiếu Nhiễm che tai, đỏ mặt phủ nhận. Quả thật cô muốn làm bác sĩ, vừa rồi còn nói da mặt bác sĩ rất dày, không phải tự măng sminfh sao? Cô thật khờ.
"Để anh nhớ lại xem nào. . . . . . " Cố Mạc cầm hai tay của Tiếu Nhiễm, áp lên đỉnh đầu cô, xấu xa cười nói, "Cô ấy có một đôi mắt rất to, cực kỳ tùy hứng, rất thích cười. . . . . . "
"Anh cứ nói thẳng là em không phải được rồi sao?" Tiếu Nhiễm hừ một tiếng, bĩu môi nhìn Cố Mạc.
"Có thật không? Để anh kiểm tra một chút!" Cố Mạc nói xong, phủ kín đôi môi Tiếu Nhiễm, thể hiện sự cưng chiều của anh qua nụ hôn này.
Ngay khi anh định làm bước tiếp theo, bụng Tiếu Nhiễm vang lên tiếng ‘cô cô cô’, thành công ngăn chặn sự xâm lược của Cố Mạc.
Cố Mạc thật bại, ghé vào vai Tiếu Nhiễm, nhỏ giọng bất mãn nguyền rủa một tiếng.