Tuy mẹ Tần vẫn cao ngạo nhưng vì sự uy hiếp của Cố Mạc mà cũng thu liễm bớt lại.
Cố Mạc gọi Tần Viễn Chu vào phòng làm việc, Tiếu Nhiễm ngồi bên cạnh Cố Tương, nhỏ giọng cười: "Chị Cố Tương, chúc mừng chị!"
!
Vẻ mặt Cố Tương ngập tràn hạnh phúc, cười: "Cảm ơn!"
"Chị Cố Tương, từ lúc nào quan hệ của chị và thị trưởng Tần lại tốt như vậy đó? Em chưa nghe thấy chị nói bao giờ nha! Chị đúng là biết giữ bí mất." Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
"Chị và anh ấy.....thực sự bắt đầu thì mới từ tuần trước thôi. Còn trước đó là hơn nửa năm trước, chúng ta cũng gặp nhau vài lần. Nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, chị gặp mặt nhà xuất bản tại thành phố B. Rồi sau đó, trong buổi giới thiệu sách, chị ngồi cạnh anh ấy nhưng không biết anh ấy là thị trưởng mới nhậm chức ở thành phố B. Chị còn hồn nhiên nói xấu anh ấy chứ! Toi!" Cố Tương xấu hổ, le lưỡi với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói: "Có lẽ chính vì thế mà anh ấy thích chị nha!"
"Có lẽ vậy. Phỏng chừng không ai dám nói xấu anh ấy ở trước mặt anh ấy như vậy đâu!"
"Xem ra, anh ấy đối xử chị rất tốt. Thật hâm mộ và ghen tị nha!" Tiếu Nhiễm vỗ ngực liên tục.
"Anh trai chị không tốt với em à? Em lại còn không biết xấu hổ mà đi hâm mộ người khác?" Vẻ mặt Cố Tương đầy khinh bỉ.
Sự yêu chiều với bà xã tuyệt đối không thua kém gì Tần Viễn Chu.
Vậy nên người đáng bị hâm mộ và ghen tị là Tiếu Nhiễm mới đúng.
"Càng muốn nữa nha!" Tiếu Nhiễm dõng dạc, lắc lư đầu.
Cố Mạc ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, dùng sức gõ vào đầu cô: "Người ở trong phúc mà không biết hưởng!"
Cố Mạc nhíu mày.
Cố Tương tháy dáng vẻ của anh trai giống như hận không thể ăn Tiếu Nhiễm ngay lập tức, cười ngã vào trong lòng Tần Viễn Chu.
"Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy. Không cần hâm mộ!" Tần Viễn Chu xoa tóc Cố Tương, nho nhã cười.
Cố Nhiên đi từ trên lầu xuống, thấy Cố Mạc và Tần Viễn Chu đã nói chuyện xong, đứng ở trên cầu thang, nói với Cố Mạc: "Anh, anh đi lên một chút, em có việc muốn hỏi anh!"
Cố Mạc chớp mắt, có cảm giác không tốt.
Cố Nhiên đã biết toàn bộ việc anh làm rồi sao?
Anh đứng lên, đi theo Cố Nhiên lên tầng.
Đi vào phòng ngủ, Cố Nhiên xoay người, đau khổ nói với Cố Mạc: "Anh, em gặp lại Liêu Phàm rồi!"
"Vậy sao?" Cố Mạc nhăn mày, "Lúc nào vậy?"
"Thứ sáu!" Cố Nhiên đau khổ cào tóc, "Mặt cô ấy.....mặt cô ấy bị hủy dung. Em nghĩ đấy chính là nguyên nhân mà cô ấy rời bỏ em. Em.....em muốn giúp cô ấy! Nhưng mà cô ấy lại biến mất. Em không tìm được cô ấy. Anh, anh giúp em đi!"
"Tìm một người ở thành phố rộng lớn như vậy cũng rất khó!" Cố Mạc bình tĩnh trả lời, "Cố Nhiên, quên cô ấy đi! Nghĩ cho Giai Tuệ!"
"Giai Tuệ?" Cố Nhiên sửng sốt.
Hai ngày nay, anh ấy chỉ nhớ đến việc phải đi tìm Liêu Phàm mà quên mất Giai Tuệ.
Mấy ngày nay, bác gái đi công tác, cô ở nhà một mình liệu có sợ hay không?
Cố Mạc thấy sự tự trách và lo lắng trong mắt Cố Nhiên, mới thả lỏng một hơi. Biết rõ em trai rất để ý đến Giai Tuệ, anh cảm thấy quyết định của mình như vậy là không sai.
Nếu bắt buộc phải có một người phải rời đi, thì để Liêu Phàm rời khỏi đây đi.
"Nếu xác định sẽ cưới Giai Tuệ làm vợ thì quên Liêu Phàm đi!" Cố Mạc bình tĩnh nói với Cố Nhiên. "Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người!"
"Anh, em muốn giúp cô ấy! Anh không biết rẳng một nửa mặt của cô ấy.....rất.....giống quỷ." Cố Nhiên đau lòng nói, "Em bị một nửa bên mặt của cô ấy dọa sợ khiến cô ấy chịu đả kích. Em cực kỳ áy náy, anh có biết không?"
"Áy náy cũng không phải yêu, thương hại và đồng tình cũng không phải yêu. Sự giúp đỡ của em với cô ấy có thể là sự tàn nhẫn!" Cố Mạc nói lời thấm thía.