“Anh cướp thì chính là em cướp! Hai ta ai với ai?” Cố Nhiên khí phách nhốt Giai Tuệ trong lòng.
Tiếu Nhiễm nhìn Giai Tuệ thẹn thùng, cười nói: “Giai Tuệ, nhanh gả đi.”
“Biết rồi.” Giai TUệ đỏ mặt, vùi vào trong lòng Cố Nhiên.
Hai tay Tô Nam nắm chặt cùng một chỗ, hâm mộ nói: “Bọn họ thật hạnh phúc.”
Nam Tây cười nói: “Cậu cũng có thể.”
“Mình béo như thế, nào có ai thích mình?” Tô Nam cười tự giễu: “Ưu điểm lớn nhất của mình chính là tự mình hiểu lấy.”
Nhìn thấy Tô Nam ngay cả tự giễu cũng lạc quan như thế, Nam Tây không khỏi bộ phục, rất ít có người con gái nào tiêu sái được giống như cô.
“Thật ra, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ưu điểm của cậu chính là lạc quan rộng rãi.” Nam Tây nói.
“Mình cũng thấy như vậy.,” Tô Nam cười nói.
Nam Tây không nhịn được, hì hì cười một tiếng: “Cậu đúng là rất biết tự mình hiểu lấy.”
“Đúng thế.” Tô Nam giận quá hóa cười.
Giang Nhiêu đứng sau lưng Nam Tây, mất hứng nhìn chằm chằm Tô Nam.
Tiểu Mập mạp này cũng muốn câu dẫn hot boy đại học Q của bọn họ?
Không soi gương trước đi.
Cô lách đến giữa hai người, cười nói: “Rốt cuộc Tiếu Nhiễm gả cho giáo sư Cố rồi, hạnh phúc chết người.”
“Đúng thế.” Tô Nam đồng ý gật đầu.
Nam Tây di chuyển sang bên cạnh một chút, để cho Giang Nhiêu không gian, sau đó nhàn nhạt cười nói: “Mỗi cô dâu đều là hạnh phúc.”
“Còn phải xem đối tượng gả cho là ai.” Giang Nhiêu sùng bái nhìn Nam Tây, khi khép hờ mắt xuống trên mặt liền có chút thẹn thùng.
“Cậu nói thẳng ra là cậu muốn gả cho Nam Tây đi?” Tô Nam liếc mắt nhìn Giang Nhiêu một cái.
“Tô Nam!” Giang Nhiêu ra vẻ thẹn tùng huých vào bả vai Tô Nam.
“Chỉ sợ Nam Tây chướng mắt cậu.” Tô Nam nhìn theo ánh mắt của Nam Tây về phía Tiếu Nhiễm.
Tuy thân kinh của cô có chút trì trệ nhưng cũng chú ý tới Nam Tây đang nhìn Tiếu Nhiễm.
Tươi cười của Giang Nhiêu lập tức cứng đờ.
Nam Tây nhàn nhạt cười: “Là mình không xứng với Giang đại mỹ nữ.”
Nam Tây nói thành công hóa giải xấu hổ của Giang Nhiêu, nhưng cô vẫn đnag ghi hận trong lòng với Tô Nam.
Khi ba người bọn họ nói chuyện phiếm, Đại Lệ Lệ vô cùng khảo cứu người đàn ông bên cạnh, cố ý làm bộ như trẹo chân rơi vào trong lòng đối phương.
Hôn lễ của Cố Mạc và Tiếu Nhiễm mời tới rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong hai giới chính thương, người đàn ông này đương nhiên phú quý.
Cô ghen tỵ Tiếu Nhiễm, hôm nay nhất định cô phải nắm bắt được một người đàn ông ở trong tiệc cưới này.
Cô phải gả được phong quang hơn Tiếu Nhiễm.
“Cẩn thận!” Người đàn ông tà tà cười nâng Đái Lệ Lệ đứng lên.
“Cảm ơn!” Đái Lệ Lệ tựa vào trên người đối phương, mảnh mai nói cảm ơn.
“Muốn tôi đỡ em đến phòng nghỉ không?” Người đàn ông cong khóe môi, cười đến chung hoặc.
“Đầu em có chút choáng váng, nếu anh không phiền mà nói...” Đái Lệ Lệ níu chặt tây trang của đối phương, điềm đạm đáng yêu chớp mắt.
Người đàn ông đỡ cô vào phòng nghỉ.
Trong lúc đó Tô Nam vô tình quay đầu, thấy một màn như vậy, lập tức mở to hai mắt nhìn.
Đó không phải đại thiếu gia của Trần gia sao?
Đái Lệ Lệ sao lại đi cùng một người đàn ông đã kết hôn?
“Làm sao thế?” Nam Tây chú ý tới Tô Nam khác lạ, lập tức quan tâm hỏi han.
“Mình nhìn thấy...” Tô Nam không muốn nói người thị phi, cả cười cười: “Không sao.”
Nam Tây quan tâm nhìn Tô Nam.
Tô Nam có chút không yên lòng lo lắng cho Đái Lệ Lệ.
Tuy cô không quen nhìn Đái Lệ Lệ liều lĩnh và ngạo mạn, nhưng là dù sao ở cùng phòng trong ký túc xá, có nên nhắc nhở một chút không?
Đám hỏi của đại thiếu gia kia và vợ là đám hỏi chính trị, ở bên ngoài rất biết chơi bời.
Nhưng là nên nhắc nhở thế nào?
Loại chuyện này dù sao cũng tính là riêng tư.