“Nếu đó là người phụ nữ không hề yêu mình thì sao lại còn dây dưa không rõ ràng? Chia tay trong hòa bình không tốt hơn sao?” Trịnh Húc khó hiểu nhìn Lynda.
“Nếu em chia tay anh, anh cũng không muốn liên quan đến em nữa sao? Cũng chấp nhận chia tay hòa bình sao?” Lynda có chút tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Húc.
Trịnh Húc sửng sốt, trong đầu chỉ nghĩ đến viễn cảnh Lynda sẽ rời bỏ mình.
Anh đột nhiên phát hoảng, một tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt:”Vĩnh viễn không được nói ra hai chữ đó! Anh không chịu nổi đâu!”
“Anh nhất định phải cố gắng cứu vãn! Phải cứu vãn!” Lynda làm nũng ra lệnh.
“Anh đồng ý với em! Em cũng phải đồng ý với anh, tuyệt đối không nói chia tay!” Trịnh Húc nghiêm túc nói.
“Anh sợ như vậy sao?” Lynda tò mò nhìn Trịnh Húc.
Cô nhận ra rằng mình đã gặp được tình yêu rồi, chính mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng sẽ thích ghen tuông, thích hơn thua trước mặt.
Đây không phải là thói quen tốt.
Nhưng cô sợ không khống chế được bản thân.
“Sợ chứ! Anh sợ muốn chết!” Trịnh Húc khàn giọng nói. Anh nhận ra mình đối với cô đã vượt quá sự sở hữu về tình cảm.
“Được rồi. Em đồng ý với anh, chỉ cần anh không đề cập đến chuyện chia tay, em vĩnh viễn không rời bỏ anh.” Lynda ôm cổ Trịnh Húc, hôn anh nồng nhiệt.
Trịnh Húc siết chặt thắt lưng Lynda, lẩm bẩm bên môi cô:”Đôi khi, anh cũng phải để anh chủ động.”
“Được! Nhưng là…lần sau!” Lynda nhiệt tình cuốn lấy, thân thể mềm nhũn……
Trịnh Húc dồn cô vào hàng rào bảo về, nâng mặt cô lên, cuồng nhiệt đáp lại.
Ở bên cô, nếu anh không chủ động, vĩnh viễn sư bị động mất.
Sự nhiệt tình của cô bị anh bao phủ.
“Bên cạnh có một khách sạn ‘nhanh’.” Lynda áp sát vào tai Trịnh Húc, quyến rũ nói nhỏ.
“Chúng mình là vợ chồng, đi vào trong đó cảm giác như đang đi ăn vụng.” Trịnh Húc bĩu môi nói.
Lynda tựa vào lòng Trịnh Húc, đi về phía chiếc xe đang đỗ rất xa:”Chúng ta về nhà!”
……………..
Cơm nước xong, Cố Nhiên cũng không lập tức đưa Vương Giai Tuệ về nhà, mà lại đưa cô lên lầu.
Đặt cô ngồi xuống giường của mình, anh lấy thuốc mỡ từ trong hộp thuốc Cố Mạc mang về, lột lớp giấy lót ra, ngồi xổm trước mặt cô.
“Xắn ống quần lên đi.”
“Thuốc quý như vật, anh giữ lại cho mình đi,” Vương Giai Tuệ không nghe lời, ngược lại rụt hai chân về phía sau.
“Thuốc mỡ này vốn vì em mà mua về. Nghe lời!” Cố Nhiên cười ra lệnh.
“A? Vết thương của em đã sắp khỏi rồi. Anh lấy thuốc của Cố Mạc không tốt lắm đâu.” Vương Giai Tuệ cười quở trách Cố Nhiên.
“Không tốt thì không tốt. Dù sao anh ấy về dưỡng thương vài ngày là khỏi.” Cố Nhiên một chút không không biết xấu hổ, còn mặt dày cười rộ lên.
“Anh làm sao dám chắc chắn?” Vương Giai Tuệ tò mò hỏi.
“Anh làm nghề gì chứ? Nếu ngay cả vết thương ấy cũng nhìn không ta, anh không xứng là chuyên gia!” Cố nhiên mặt dày cười nói.
“Da mặt anh dày đến độ có thể làm tường thành được rồi đó.” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm trêu chọc Cố Nhiên.
Cố Nhiên lỡ đễnh, chủ động xắn ống quần cô lên, thoa thuốc mỡ cho cô:”Tối mai nói cho anh biết hiệu quả. Nếu thật sự có thể giảm đâu anh sẽ đi tìm tên lang băm kia mua lại phương pháp điều chế.”
“Sao anh lại gọi người ta là lang băm? Hóa ra anh những người có mắt không nhìn ta ngọc quý cũng bao gồm cả anh.” Vương Giai Tuệ cười chế nhạo Cố Nhiên.
“Bị lây bệnh của em đấy!” Cố Nhiên cúi đầu, dùng sức nhéo nhéo má Vương Giai Tuệ.