Vương Giai Tuệ bị dòng người xô đẩy, giống như một cái bánh nhân thịt. Cô vừa cẩn thận xé tờ ký tên, vừa lớn tiếng nói: “Mọi người đừng chen chúc! Ai cũng có! Bán bản ký tên đây!”
Rốt cục cũng phát xong thẻ kẹp sách, Vương Giai Tuệ cảm thấy rã rời.
“Sao mấy người này còn điên cuồng hơn mình vậy?” Cô lau mồ hôi nói.
“Bởi vì anh ấy là Tô Hoán! Cậu biết không? Ba anh ấy là chủ tịch công ty XX, nằm trong top 50 những người giàu có nhất của Forbes! Vừa có tiền, lại đẹp trai như vậy!” Một bạn học tràn ngập mê luyến nói.
“Tớ còn nghe nói anh ấy là đời thứ ba….”
Nghe đối phương nói, Tiếu Nhiễm liền liếc qua Ninh Hạo một cái, sợ có người liên tưởng Ninh Hạo với Tô Hoán, cô nhanh chóng mở miệng:”Mấy người hâm mộ thì cứ hâm mộ, đào bới tám đời đời tổ tông nhà người ta lên thú vị lắm sao?”
“Đúng! Tớ rất thích Tô Hoán!”
“Tiếu Nhiễm, cậu làm thế nào mà có chữ ký của Tô Hoán?”
Tiếu Nhiễm liếm môi một cái:”Tớ đi chơi bóng với Cố Mạc thì gặp anh ta, bọn tớ không biết nhau. Là tớ liều mạng xin anh ta ký tên cho các cậu đó.”
“Cảm ơn!”
Có người nói cảm ơn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm chột dạ lau trán.
May mắn, mọi người không phát hiện ra cô nói dối.
“Còn lại, chúng ta bán cho các bạn lớp khác đi.” Vương Giai Tuệ nhấc laptop lên, phát hiện ra còn 10 tờ chữ ký nữa.”Đổi lại tiền rồi chúng ta mời Cố tổng đi ăn cơm.”
“Được! Giữa giờ tự học xong chúng ta ra sân bán đấu giá. Giá cao hơn người.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
“Bán đấu giá? Cậu nghĩ ra cái gì vậy?” Vương Giai Tuệ cười rộ lên.
Cái việc bán đấu giá mấy thứ này của Tô Hoán cũng chỉ có Tiếu Nhiễm mới nghĩ ra.
Trả giá cao hơn người!
Nếu Tô Hoán biết chữ ký của mình được xử lý như vậy, không phải sẽ tức giận đến lệch cả mũi sao?
“Cứ như vậy đi!” Tiếu Nhiễm nói xong, chuông reo vào lớp vang lên. Cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
“Cậu thật sự muốn bán chữ ký của anh họ à?” Ninh Hạo không kiêng dè nhìn Tiếu Nhiễm.
Chẳng qua chỉ là chữ ký, anh không hiểu vì sao mấy bạn học này lại hưng phấn như vậy.
“Đương nhiên!” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
“Thật sự sẽ có người mua sao?” Ninh Hạo có chút không tin.
Có lẽ anh họ biết hết mấy loại chuyện này, cho tới bây giờ anh không hề cảm thấy anh họ có chỗ nào không giống người bình thường, không hề coi anh ấy là đại minh tinh. Chỉ đơn giản là anh họ của anh Tô Hoán.
“Không tin? Vậy tư học xong cậu đi cùng xem trò vui đi.” Tiếu nhiễm cười nói.
Người khác ký tên cô không dám tự tin như vậy, nhưng đó lại là chữ ký của Tô Hoán, cho dù cô không muốn tự tin cũng tự tin.
Nữ sinh trung học mà không mê luyến Tô Hoán, ngooài cô ra chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giả lao giữa giờ tự học, Tiếu Nhiễm và Vương Giai Tuệ chạy đến vườn cây sau trường, cứ như đang bán đấu giá thật vậy.
Nhìn thấy các học sinh tranh nhau bỏ tiền ra, Ninh Hạo ngạc nhiên trừng lớn ánh mắt.
Đến khi Tiếu Nhiễm phe phẩy tập tiền trước mặt Ninh Hạo anh vẫn bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.
“Buổi tới cùng nhau ăn cơm. Gọi anh họ cậu đến đi.” Tiếu Nhễm vui vẻ nói.
“Hay là thôi đi. Nếu anh ấy biết cậu lấy chữ ký của anh ấy ra bán đấu già, còn bán giá cao như vậy, tự tôn của anh ấy sẽ bùng nổ mất. Cậu cứ để anh ấy đứng trên mặt đất đi.” Ninh Hạo cười trả lời.
Bị câu nói của Ninh Hạo làm cho bật cười:”Hay là mời anh ấy vào vai nhân vật XXX kia! Cứ có anh ấy là được!”
“Vậy tớ gọi điện cho anh ấy sắp xếp thời gian.” Ninh Hạo nhìn thoáng qua mấy ngườ mua chữ ký kia liếc mắt một cái, thấp giọng nói.
“Được! Cậu hẹn Tô Hoán, tớ nói với Cố Mạc.” Tiếu Nhiễm cười thấp giọng, khoác tay Vương Giai Tuệ trở về lớp học.