“Sao lại bệnh nặng như vậy?” Ưng Mẫn lập tức quăng điện thoại lên bàn, đến trước mặt Cố Mạc, không do dự đặt tay lên trán Cố Mạc.
Cố Mạc lui lại về phía sau, thiếu chút nữa thì giẫm phải chân người đằng sau.
“Cố Mạc, anh sốt rồi!” Ưng Mẫn kinh ngạc trừng lớn mắt, cách cặp kính cận nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, “Tiếu Nhiễm, đây là do cô không đúng. Cố Mạc sốt như vậy soa cô còn để anh ấy ra ngoài?”
“Sao?” Tiếu Nhiễm lập tức xoay người nhìn Cố Mạc. Cô cảm thấy bàn tay anh rất ấm áp. Lẽ nào độ ấm không phải là do lòng bàn tay anh ấm áp mà là bởi vì anh đang sốt?
Sự quan tâm của cô dành cho Cố Mạc thật sự kém cỏi.
Để cho Ưng Mẫn có cơ hội móc mỉa mình, làm do cô không làm tốt.
“Chỉ là sốt nhẹ. Hơn nữa Tiếu Nhiễm….khụ khụ…..còn sốt cao hơn anh, nhiệt độ của anh so với cô ấy vẫn thấp hơn.” Cố Mạc lập tức biện hộ cho Tiếu Nhiễm.
“Cả hai đều sốt?” Ưng Mẫn có chút xấu hổ.
Cố Mạc đang muốn nói cho cô biết, bọn họ hôn nhau nên mới cùng bị sốt virus sao?
Ân ân ái ái đến tận nơi này!
Đủ rồi!
“Hai ngày trước đi Hắc Hà, tuyết rơi rất lớn, bọn anh đều…khụ khụ…..bị cảm lạnh.” Cố Mạc nhẹ nhàng nói bâng quơ.
“Ừm” Ưng Mẫn chán nản rũ mắt xuống, nắm tay thật chặt.
Cố Mạc và Tiếu Nhiễm cùng sinh bệnh, nhưng tươi cười hạnh phúc cực kỳ chói mắt.
Cô ôm ngực lui lại phía sau mấy bước.
Cô cảm thấy chính mình cũng bị bệnh, tâm bệnh, vì trong lòng rất đau.
Bác sĩ Lý đi tới, nhiệt tình nói với Cố Mạc:”Cố Mạc, anh và vợ anh ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Bị bệnh thì anh chỉ cần nói một tiếng, không ai phiền hà gì đâu.”
“Tôi sợ mọi người nghĩ tôi nói đùa với những người có trình độ cao, chủ tịch sẽ quên người bạn già này mất.” Cố Mạc bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Ưng Mẫn, lập tức ho khan hai tiếng.
“Chẳng lẽ chúng tôi không nói thì anh sẽ không đùa giỡn với người trình độ cao hay sao? Hiện nay anh là triệu phú có tên trong danh sách Forbes của Trung Quốc, ngay cả điện thoại của chúng tôi cũng không thèm nghe.” Ưng Mẫn u oán nhìn Cố Mạc.
Lúc này Cố Mạc bị sặc, không ngừng ho khan.
“Cố Mạc, anh làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm vừa giúp Cố Mạc vỗ lưng, vừa khuyên nhủ ý tứ sâu xa.”Nhiều người thích ngồi lê đôi mách, cô ấy chỉ nói yêu thôi mà. Sao anh lại phải tức giận làm gì?”
Cố Mạc bình thường trở lại xong, nở nụ cười ý bảo không sao:”Tại anh vừa ngửi phải nước hoa hồng nên….khụ khụ….”
“Chị Ưng Mẫn, chị dùng nước hoa gì vậy? Mùi thật hắc! Nồng nặc đến tận cửa cũng ngửi thất.” Tiếu Nhiễm nhìn Ưng Mẫn khiêu khích. “Không phải là Armani-Code đấy chứ? Gợi cảm, thần bí, mê hoặc….Nhưng không hoàn toàn không hợp với chị chút nào. Chị Ưng Mẫn, sau này chị đừng dùng loại này nữa.”
Cố Mạc không nói cô cũng không để ý hôm nay Ưng Mẫn rất xinh đẹp, từ cái cổ áo len làm hai vai cô như ẩn như hiện, thật là có chút gợi cảm.
Mà trên người cô có mùi nước hoa đúng là khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.
Quá nồng!
Cô ta nghĩ đàn ông cứ ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ra thì sẽ gây chuyện sao?
May mà có cô ở đây!
Bằng không với khuôn mặt thiếu một một sợ thần kinh tình cảm của Cố Mạc, chưa biết chừng sẽ bị Ưng Mẫn mê hoặc mất.
“Tôi không có xịt nhiều nước hoa!” Ưng Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
Cô biết ba của Tiếu Nhiễm cũng thuộc hàng tỉ phú, thiếu gì tiền mua nước hoa, cho nên cô ta có thể lập tức nhận ra mình dùng nước hoa gì cũng không đáng ngạc nhiên. Bởi vì Armani_Code rất cao cấp.
Nhưng cô không thể thừa nhận. Nếu thừa nhận, tất cả mọi người sẽ phát hiện ra cô có ý đồ.
“Không xịt sao? Vậy mùi trên người chị là từ chỗ nào? Không phải chị rõ nhất hay sao? Thật là đau mũi.” Tiếu Nhiễm lập tức bóp mũi, trốn sau lưng Cố Mạc,