Chu Cầm bị hai ngươì đùa cười.
Nhìn thấy con trai thay đổi, bà lắc đầu cười, xoay người đi trở về phòng bếp.
“Sớm muộn gì cũng phải gọi mẹ.” Cố Nhiên phủ đến bên tai Vương Giai Tuệ, chung hoặc nói.
Vương Giai Tuệ dùng lực nhéo thắt lưng Cố Nhiên: “Sớm!”
“Không phải sau... khi lấy giấy sao?” Cố Nhiên đặt cái đĩa lên bàn cơm, nhăn mặt than thở.
“Nói không chừng lúc em lên đại học liền thay lòng đổi dja.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nhíu mày, cười chạy vào phòng bếp.
Thay lòng đổi dạ?
Cố Nhiên đanh mặt, bất đắc sĩ trừng cửa bếp.
Vợ bé nhỏ, này, biết anh quý trọng cô bao nhiêu không, dám lấy thay lòng đổi dạ hù dọa anh.
“Sợ rồi sao? Vậy thì trong thời gian chị dâu thứ đi học nên giữ mình trong sạch.” Cố Tương giống như không lưu tâm đi qua bên cạnh Cố Nhiên, hư hỏng cười nói.
“Từ khi yêu cô ấy anh đều giữ mình trong sạch.” Cố Nhiên oan ức nói.
Lúc này, Vương Giai Tuệ lại mang đồ ăn ra, nghe được anh nói, cô cười cong đôi mắt đẹp, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Cô là người thay đổi hoa hoa công tử.
“Tuệ, cháu xem Cố Nhiên yêu cháu bao nhiêu. Không sớm một chút kết hôn thôi. Cũng đỡ để nó mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, sợ bị cháu vứt bỏ.” Bà nội vừa nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, vừa cười với Vương Giai Tuệ.
“Cháu còn muốn học đai học, bà nội.” Vương Giai Tuệ thẹn thùng nói.
“Học đại học thì sợ cái gì? Nha đầu Nhiễm gả cho Cố Mạc khi đó mới vừa tròn 18.” Ba nội Cố nói xong, thầm cưng chiều nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm: “Dường như có con, bà nội giúp cho.”
Bà nội nói xong, nhìn mắt Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lập tức rũ mắt xuống, che dấu đau xót trong lòng.
Cô và Cố Mạc đã không thể, làm sao có thể có con?
Cô đứng lên cúi đầu nói: “Cháu đi giúp mẹ.”
Cố Mạc giữ chặt lấy tay cô: “Anh đi, em nói chuyện với bà nội đi.”
Tiếu Nhiễm loạn nhịp nhìn anh biến mất ở cửa phòng bếp.
Cố Tương đi tới, một lần nữa ấn Tiếu Nhiễm ở trên sofa: “Chị dâu nhỏ, em cũng đừng vào nhà bếp cho phiền. Hai chúng ta đều là người nên rời xa nhà bếp.”
Bà nội Cố cười liếc nhìn Cố Tương: “Cháu xuống nhà bếp có khi nào đốt cả nhà?”
“Bà nội, hiện giờ thời đại khác rồi, người phụ nữ không nhất định phải ở trong nhà bếp. Trời đất của cháu chính là bàn phím.” Cố Tương kiêu ngạo cười nói.
Bà nội Cố cưng chiều xoa mặt cháu gái: “Biết rồi, bà nội không phải cổ hủ.”
“Thì ra vợ của anh nên là xuống phòng bếp?” Cố Nhiên từ trong nhà bếp đi ra, bất mãn gào khóc kêu lên.
“Không phải, Giai Tuệ là vợ hiền, em và Tiếu Nhiễm chỉ có thể là người phá hoại. Bà nội không phải đã nói em có thể đốt nhà bếp sao?” Cố Tương khẩn trương giải thích, sợ Vương Giai Tuệ hiểu lầm.
Vương Giai Tuệ đi sau Cố Mạc, đặt này nọ lên bàn, cười nói: “Hai người không cần ầm ĩ, từ nhỏ em đã quen làm rồi.”
Cố Nhiên đau lòng ôm lấy bả vai cô: “Anh sẽ không để em lại chịu khổ.”
“Biết. nếu anh không đau lòng em thì em liền di tình biệt luyến.” Vương Giai Tuệ nửa đùa nhìn Cố Nhiên: “Thế nhưng anh cũng phải cho em cơ hội làm mẹ hiện vợ đảm.”
Cô cũng không biết là chính mình hỗ trợ bê thức ăn thì thế nào.
Người có nhiều vất vả.
Từ nhỏ Tiếu Nhiễm giống như công chúa, chắc chưa từng xuống bếp.
Cô sao có thể so với Tiếu Nhiễm?
Cô làm sao có thể để ý?
“Được rồi, anh giúp em.” Cố Nhiên nắm tay Vương Giai Tuệ, đồng thời đi vào phòng bếp: “Làm một đôi vợ chồng lương thiện đi.”
“Hai người này, đúng là ngọt ngào không được.” Cố Tương nói xong, nhớ đến tình hình của anh cả cà Tiếu Nhiễm hiện giờ, sợ kích thích đến Tiếu Nhiễm, quay đầu nói với cô: “Em và anh cả cũng có thể.”
“Chúng em là đã từng... ” Tiếu Nhiễm khẽ lắc đầu.