Cố Mạc bình tĩnh mở cửa xe, đi đến bên người Tiếu Nhiễm, nắm tay cô đi vào trong.
"Chị!" Tiếu Lạc niềm nở chào đón, nhiệt tình giữ chặt tay Tiếu nhiễm, "Chị không có việc gì chứ?”
"Vốn cũng không nghiêm trọng." Tiếu Nhiễm nhếch khóe miệng, tiện rút tay ra, đi theo Cố Mạc vào nhà.
"Cố... Mạc...Anh cũng tới rồi?" Tiếu Lạc khoát tay với Cố Mạc, trên môi nở nụ cười đầy ngọt ngào.
"Tiếu Lạc, ai dậy cô không biết lớn nhỏ như vậy rồi hả?" Tiếu Nhiễm lập tức trừng mắt, không vui răn dạy.
"Hai người không phải muốn ly hôn sao? Vậy thì không phải là anh rể rồi. Đúng không? Cố Mạc?" Tiếu Lạc cười nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc vô cùng thân thiết đặt tay lên trên vai Tiếu Nhiễm, cười nói: "Vợ chồng đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa hợp. Ly hôn tất cả đều là lời nói nhảm nhất thời."
"Xem ra chuyện của Tưởng phu nhân chị đã giải quyết tốt rồi?" Tiếu Lạc lập tức sửa lại, tươi cười ném qua chút khiêu khích.
"Sẽ có một ngày như thế." Cố Mạc nói xong, liền ôm Tiếu Nhiễm vào nhà.
Cố Mạc nhìn đến Tiếu Bằng Trình, liền vuốt cằm, cung kính gọi một tiếng: "Ba!"
Tiếu Bằng Trình phụng phịu, lãnh nhạt nói câu: "Ngồi!"
Tiếu Nhiễm nhìn thấy ba lạnh nhạt Cố Mạc như vậy, liền lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay ba, thay Cố Mạc nói chuyện: "Ba, người cũng nên nhiệt tình với con rể chút."
"Con rể? Ba xem cậu ta là con rể Tưởng phu nhân mới đúng?" Tiếu Bằng Trình không vui nói.
Cố Mạc xấu hổ ho khan một tiếng: "Ba... Con..."
"Là nhà chúng tôi có lỗi với Tưởng gia, cậu muốn hiếu thuận với Tưởng phu nhân tôi không trách cậu. Nhưng nhất định phải tuân thủ nguyên tắc - - không được thương tổn Tiểu Nhiễm!" Tiếu Bằng Trình thành thật nói.
"Hiểu rồi ạ!Con cũng không nỡ thương tổn cô ấy." Cố Mạc khẩn trương hứa hẹn.
"Ăn cơm!" Tiếu Bằng phun ra hai chữ, liền xoay người đi về phía nhà ăn.
Cố Mạc sờ sờ mũi một phen, tương đối bất đắc dĩ 挒 một phen môi mỏng.
"Ba không phải thực trách anh." Tiếu Nhiễm áp vào bên tai Cố Mạc nhỏ giọng nói.
"Uh`m." Cố Mạc gật đầu một cái. Nếu Tiếu Bằng Trình thật sự trách anh không xử lý tốt chuyện Tưởng phu nhân thì đã lập tức đuổi anh ra khỏi Tiếu gia rồi. Nhưng anh hiện tại chẳng những ngon lành đứng ở trong phòng khách nhà họ Tiếu, mà còn được giữ lại ăn cơm. Người ta thường nói: con đường phía trước là một mảnh rực rỡ, chỉ là hiện tại vướng chút bụi thế gian thôi.
Dương Nguyệt Quyên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Cố Mạc đến liền chỉnh lại búi tóc trên đầu, ngạo mạn nói: "Cố Mạc?Cậu đưa tiếu Nhiễm trở lại?"
Cố Mạc gật đầu một cái, liền ôm Tiếu Nhiễm đi về phía nhà ăn.
Tiếu Lạc ngồi vào đối diện Cố Mạc, lộ ra một bộ dáng bừng tình đại ngộ nói: "Anh rể, nguyên lai anh là đưa chị em về? Hai người không phải tính toán ly hôn đấy chứ?"
"Tưởng phu nhân bên kia còn có chút vấn đề về cảm xúc, để không để cho Tiếu Nhiễm bị tổn thương, tôi tạm thời đưa cô ấy về nhà một thời gian." Cố Mạc bình lặng giải thích.
"Vấn đề về cảm xúc? Em nghe nói bà ấy điên rồi! Chị em bị người điên ghi hận, ngẫm lại thật đáng sợ." Tiếu Lạc vỗ bộ ngực, hoảng sợ nói.
"Bá mẫu tuy tinh thần có chút bức bối, có thể ác độc hơn người bình thường một chút, nhưng vẫn còn vô hại hơn nhiều người!" Ánh mắt Cố Mạc lạnh lùng bắn về phía Tiếu Lạc.
"Coi anh nói kìa, người bình thường có độc ác thế nào cũng không sánh bằng kẻ điên đi?" Tiếu Lạc ngượng ngùng đáp trả.
"Nếu như cô cùng bác gái ở chung một chỗ, cô rất nhanh sẽ hiểu lời tôi nói." Giọng nói Cố Mạc đầy mỉa mai.
"Cố Mạc, cậu có ý gì?" Dương Nguyệt Quyên bất mãn sẵng giọng.
Cố Mạc đây là chỉ trích Tiếu Lạc so với người điên còn ác độc hơn sao?