Âm thanh phanh khẩn cấp vang lên thì Tiếu Nhiễm đã bị chiếc xe đâm ngã xuống.
Cô đau đến ngã nhào xuống đất.
Trần Lương vội vàng nhảy xuống xe, kinh hoảng chạy đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, nâng cô dậy nói:”Thưa cô, thật xin lỗi! Cô bị thương ở đâu?”
“Đau!” Tiếu Nhiễm cắn răng, đau thấu tận óc.
Trần Lương vội vàng gỡ cánh tay cô ở trên đầu gối, nhìn thấy máu đã loang ra đỏ một mảng, tự trách nói:”Tại tôi! Để tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Nói xong, Trần Lương bế Tiếu Nhiễm lên, đi về phía chiếc Hummer.
“Không trách anh! Tại tôi đi không nhìn đường.” Tiếu Nhiễm sắc mặt tái nhợt nói.
Là cô luôn nghĩ đến Cố Mạc, nghĩ tới những lời Lynda đã nói, mới không chú ý đến nguy hiểm.
Hôm nay thực sự không trách đối phương.
“Đả thương cô chính là tôi không đúng.” Trần Lương mở cửa xe, cẩn thận đặt Tiếu Nhiễm vào ghế lái phụ, rồi vòng qua đầu bên kia, lưu loát ngồi vào ghế lái.
Tiếu Nhiễm đột nhiên chú ý tới hành động của Trần Lương.
Người này tham gia quân đội nhìn thật nhanh nhẹn!
“Anh là bộ đội đặc chủng sao?” Tiếu Nhiễm quên đau đớn, ngây ngốc hỏi, “Thật ngầu!”
Trần Lương căn bản không rảnh để ý đến Tiếu Nhiễm, giẫm lên chân ga phóng xe ra đường.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy chiếc Hummer phóng như bay trên đường cái chật chội, dọa cô toát mồ hôi lạnh.
“Trưởng quan, anh có thể…..lái chậm lại được không?” Tiếu Nhiễm một tay cầm cửa xe, một tay ôm ngực, trong lòng run sợ hỏi.
“Cô chảy nhiều máu như vậy, sao tôi có thể chậm trễ được!” Trần Lương lạnh lùng đáp.
Tuy anh nói thế, những vẫn giữ nguyên tốc độ.
Tiếu Nhiễm một đường đều thấp thỏm, cho đến khi chiếc Hummer dừng lại ở bệnh viện lục quân, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trần Lương lập tức xuống xe, vòng qua bên kia, bế Tiếu Nhiễm xuống xe.
“Tôi có thể…….tự đi được.” Tiếu Nhiễm xấu hổ nói.
Đầu gối có chỉ bị rách, không có tàn phế.
Bị một quân nhân khí chất đầy mình bế như vậy, cô có chút không được tự nhiên.
Trần Lương đanh mặt, chẳng nói câu nào, bế cô vọt vào phòng cấp cứu.
“Đoàn trưởng Trần?” Một bác sĩ nhận ra anh lập tức chào đón.
“Tôi đâm người bị thương.” Trần Lương giải thích đơn giản, đặt Tiếu Nhiễm lên giường, lui ra sau, để bác sĩ khám cho Tiếu Nhiễm.
“Có vài chỗ bị bầm tím. Miệng vết thương có chút nghiêm trọng.” bác sĩ kiểm tra xong, nói với Trần Lương.
“Chỉ bị chảy ít máu thôi.” Tiếu Nhiễm nhìn thấy ánh mắt tự trách của Trần Lương thì lập tức quan tâm nói, “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Bác sĩ, anh giúp tôi bôi thuốc là được.”
“Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?” Bác sĩ kia bất mãn hỏi.
“Anh!” Tiếu Nhiễm cười hai tiếng, liền không dám lắm miệng nữa. Lúc bác sĩ bôi thuốc, cô đau đến mức hít thở không thông.
“Cắn!” Trần Lương giơ cánh tay đến bên miệng Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm quên đau, xì ra một tiếng cười, cô liếc nhìn quân hàm trên vai Trần Lương, nghịch ngợm cười nói:”Hai gạch ba sao, tôi không thích gặm xương.”
Nghe Tiếu Nhiễm xưng hô, Trần Lương lặng đi một chút.
Đây là cô gái thứ hai sau Cố Tương gọi anh là “Hai gạch ba sao”!
Một cô gái đáng yêu!
Nụ cười tươi của cô thật mê người!
Bác sĩ nhìn thoáng qua hai người, cười cúi đầu, tiếp tục rửa sạch vết thương.
Tiếu Nhiễm đau đến môi trắng bệch.
Bác sĩ này cố ý sao?
Lau vết thương mà lại mạnh tay như vậy?
Nhìn Tiếu Nhiễm sắp cắn nát môi, Trần Lương lại đưa cánh tay ra.
Có lẽ là rất đau, Tiếu Nhiễm không kịp hỏi liền cắn tay Trần Lương.
Đau đớn một lúc, bác sĩ mới chậm rãi băng vết thương cho Tiếu Nhiễm.