"Là một cô gái thật đáng yêu. Cô ấy gọi là Tiếu Nhiễm." Cố Mạc nhớ tới Tiếu Nhiễm, khóe môi không tự giác nhếch lên, giống như trăng non đầu tháng, đôi con ngươi đạm mạc cũng nhiễm ý cười. "Tiểu Nhiễm?" Tưởng phu nhân nghe thấy Cố Mạc nói, đột nhiên nhớ tới đứa con gái kia của mình, lửa giận trong lòng vơi đi không ít, nhưng vẫn đầy trách cứ nhìn Cố Mạc, "Xem ra đến đã đến lúc phải thay đổi toàn bộ rồi. Cậu lúc trước rất thích Nhiên Nhiên."
Cố Mạc không nghĩ tới dì Tưởng có thể dễ dàng nói ra bất mãn trong lòng như vậy.
Là tin anh kết hôn kích thích đến dì Tưởng, hay là y thuật của bác sĩ Vương cao siêu đây?
"Bác gái, cháu biết bác cực kỳ thất vọng về cháu. Nhưng cháu không muốn dấu diếm bác. Cháu xác thực là vẫn chưa hết yêu." Cố Mạc nắm chặt quả đấm, ngẩng đầu nhìn trời không.
Không biết Y Nhiên ở thế giới bên kia có cảm thấy cô đơn, thương cảm hay không??
"Tôi có chút lạnh. Chính cậu tự chờ đi. Xin lỗi không tiếp được." Tưởng phu nhân lạnh lùng nói xong, liền quấn thật chặt áo khoác xoay người đi vào biệt thự.
Cố Mạc biết dì Tưởng cực kỳ thất vọng về anh, nên cũng không có ngăn cản. Một mình anh cô đơn đứng ở trong sân, mặc cho gió lạnh ập tới, làm tán loạn mái tóc đen của anh.
Không biết đã qua bao lâu, thân thể anh lúc đó đã bị thổi cho đông cứng lại, Tiếu Nhiễm liền gọi điện thoại qua.
Anh nhìn thấy là tên Tiếu Nhiễm, trái tim lạnh giá tự nhiên tăng thêm một chút lo lắng. Nhận điện thoại, anh không tự giác được liền dùng giọng nói trầm ấm ôn nhu hỏi: "Bé con, thử xong áo cưới rồi hả?"
"Cố Mạc, áo cưới rất được, nhưng mà áo ngực có chút hơi thấp, anh không ngại đi?" Tiếu Nhiễm thật cẩn thận hỏi anh.
"Chờ anh!" Cố Mạc vừa nghe thấy áo ngực thấp, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng ra khỏi nhà họ Tưởng, về thẳng nhà.
Chu Cầm mới vừa tan tầm liền nhìn thấy con trai lao thẳng vào nhà, bay qua bên cạnh bà, bà đột nhiên có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Mạc, làm sao vậy?"
"Không có việc gì. Con ra ngoài đón Tiếu Nhiễm cùng Cố Tương." Cố Mạc nói xong liền nhảy vào Maybach, như một con gió biến mất.
"Đi đón hai đứa mà còn phải gấp như vậy?" Chu Cầm lạnh lùng nhíu mi một phen.
Cố Hoài Lễ nhìn thấy bà xã trở về, liền lập tức ra nghênh đón, nhận lấy cái túi trong tay bà: "Về rồi sao?"
Chu Cầm gật đầu một cái, mệt mỏi nói: "Em hơi mệt, cơm chiều đừng gọi em."
"Như vậy sao được?" Cố Hoài Lễ nhíu mày.
"Hôm nay làm giải phẫu rất nhiều, có một đôi song bào thai bị cuống rốn quấn lấy cổ, sản phụ lại không chịu mổ, thiếu chút nữa thì khó sanh." Chu Cầm sau khi lên lầu, liền nằm úp sấp trên giường, mệt đến mức không nhúc nhích được.
"Vậy đã sinh thành công rồi chứ?" Cố Hoài Lễ ngồi ở bên giường, một bên mát xa bả vai cho Chu Cầm , một bên quan tâm hỏi han.
Khoa phụ sản là là khoa vô cùng bận rộn, bạn vĩnh viễn cũng sẽ không biết được hôm nay có bao nhiêu người muốn sinh. Có lúc nhàn nhã đến nỗi một ngày cũng chẳng được mấy ca sinh. Nhưng cũng có khi tiếp một người lại đến một người, cả ngày bận rộn đến nước cũng không uống lấy được một ngụm.
Ông có lúc cũng rất đau lòng thay Chu Cầm, muốn tìm chút quan hệ điều bà tới cương vị công tác nhẹ nhàng hơn, nhưng bà lại kiên trì, nói chính mình thích khoa phụ sản. Mỗi lần nghe thấy tiếng khóc nỉ non của BABY, bà liền có một loại cảm giác hạnh phúc nói không lên lời.
Ông tôn trọng sự lựa chọn của bà, chỉ là thấy thương bà khi suốt ngày phải bận rộn.
"Uh`m. Một đôi bảo bối cực kỳ khỏe mạnh." Chu Cầm lộ ra vẻ mặt vui mừng cười nói, " Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, có bao nhiêu đáng yêu thì khỏi phải bàn."
"Hâm mộ sao?" Cố Hoài Lễ cười hỏi.
"Hâm mộ thì có ích gì? Tiếu Nhiễm quá nhỏ, Cố Nhiên cùng Cố Tương lại không chịu kết hôn." Chu Cầm tiếc nuối nói.
"Đừng nóng vội. Sớm muộn gì cũng có cơ hội được làm bà nội. Con của Tiểu Mạc cùng Tiếu Nhiễm nhất định sẽ vô cùng đáng yêu." Cố Hoài Lễ nhàn nhạt cười nói.
"Hoài Lễ, kỳ thật em vẫn còn lo lắng cho Tiếu Nhiễm cùng tiểu Mạc. Tình yêu thật có thể chiến thắng cừu hận sao?" Chu Cầm lo lắng nói, " Lại nói giữa bọn chúng là tình yêu sao?"
"Thuận theo tự nhiên là được." Cố Hoài Lễ nhàn nhạt nói, "Chuyện của con cái chúng ta cũng không cần quan tâm nhiều."