“Vâng.” Cố Mạc làm động tác “Suỵt”, thấp giọng nói với Tiếu Bằng Trình, “Nha đầu đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy.”
Tiếu Bằng Trình ngồi xuống bên cạnh Cố Mạc, tán thưởng nhìn đối phương:”Con con cưng Tiếu Nhiễm hơn so với tưởng tượng của ba. Xem ra ba nên buông tay rồi.”
“Cảm ơn ba đã hiểu.” Cố Mạc nhỏ giọng nói xong, không lên tiếng nữa, sợ nói thêm sẽ đánh thức Tiếu Nhiễm.
Tiếu Bằng Trình cười cười, cùng im lặng
“Ba cũng một đêm không ngủ rồi, nên đi nghỉ ngơi một lát. Tuy rằng ghế dựa hơi cứng , nhưng cũng có thể nằm được.” Cố Mạc nhìn thấy Tiếu Bằng Trình mí mắt nặng trĩu, liền chỉ chỉ vào dãy ghế dựa, thấp giọng đề nghị.
Tiếu Bằng Trình không từ chối, đi đến dãy ghế rồi nằm xuống.
Có lẽ vì đã thức thâu đêm, vừa nằm xuống liền ngủ luôn.
Cố Mạc gác cằm lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, cười thỏa mãn.
Gian khổ cũng không thể ngăn cản được bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ càng biết quý trọng nhau hơn.
Đau khổ lần này đã cho họ niềm hạnh phúc thần kỳ.
…………
Tiếu Lạc và Dương Nguyệt Quyên vừa xuống máy bay, liền bị gió Bắc gào thét quất vào người. Hai người bó chặt áo khoác, vừa đi vừa oán giận, “Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?”
“Lạnh muốn chết!”
“Tự dưng ba lại chạy đến đây làm gì?” Tiếu lạc bất mãn oán giận, lặng cứng :”Cả áo lông cũng bị đông cứng lại rồi.”
“Đi nhanh lên! Vào đại sảnh cho ấm.” Dương Nguyệt Quyên nhanh chân vọt lên phía trước.
Tiếu Lạc nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên đang đi giày cao gót sáu phan, không khỏi há hốc miệng. Không phải mẹ bị lạnh quá nên choáng váng đấy chứ, đi giày gót cao như vậy, mà còn chạy nhanh hơn cả cô.
“Còn không nhanh lên” Dương Nguyệt Quên quay đầu lại, bất mãn gọi Tiếu Lạc.
“Dây giày của con bị tuột.” Tiếu Lạc buộc lại dây giày xong liền nhanh chóng đuổi theo.
Vọt vào đại sảnh, Dương Nguyệt Quyên mới thở hổn hển nói:”Ba con nói mẹ là thôn nữ bước ra từ, trong thôn núi, to gấp¬ không biết bao nhiêu lần Hắc Hà này. Vợ trước của ông ta mới xứng với danh thôn nữ! Nơi hẻo lánh như vậy, ba con có bao nhiêu kiên nhẫn mới lô ra được một Nhã Lam?”
“Mẹ còn có khí chất hơn bà ta!” Tiếu Lạc nói với Dương Nguyệt Quyên đang mặc chiếc áo khoác lông cừu
Lời nói của Tiếu Lạc làm trong lòng Dương Nguyệt Quyên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Vẫn là con gái mẹ biết cách nói chuyện.” Dương Nguyệt Quyên lắc thắt lưng săn chắc, cười đến run cả người.
“Mỹ nữ Tứ Xuyên đợc người đời công nhận. Mẹ con chính là một mỹ nữ như vậy.” Tiếu Lạc kéo tay mẹ, cười khen.
“Được rồi! Được rồi! Đừng nói lời mà mẹ thích nghe nữa. Trước tiên nghĩ xem nên nghỉ ở đâu!” Dương Nguyệt Quyên cưng chiều vỗ bàn tay Tiếu Lạc.
“Để con tìm khách sạn.” Tiếu Lạc lấy điện thoại ra, bắt đầu lên mạng tìm kiếm. Cả nửa ngày, Tiếu Lạc buồn bực than thở, “Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy? Một cái khách sạn ra hồn cũng không có.”
“Chúng ta tới làm việc, không phải đến du lịch. Con tìm đại một cái khách sạn nào đi.”Dương Nguyệt Quyên có chút không kiên nhẫn nói.
Tiếu Lạc tìm được một khách sạn có phòng Tổng thống, lập tức gọi điện đến đó.
“Cái gì? Đã có người đặt rồi? Từ lúc nào? Có cách nào làm cho đối phương trả phòng không? Tôi sẽ ở đó một thời gian!” Tiếu Lạc bá đạo nói.
“Ông Cố đã trả trước tiền thuê một tuần. Thật ngại quá. Cô có thể xem xét các phòng khác được không?”
“Cô nói ai? Cố….Ông Cố?” Tiếu Lạc thận trọng hỏi lại.