“Cố tổng đã biết chuyện Ưng Mẫn có hai nhân cách, đi tìm cô ta chất vấn. Cô ta đã chọn tự sát, không thể cấp cứu kịp.” Lynda thở dài.
“Mấy ngày nay anh ấy hẳn là dự tang lễ của Ưng Mẫn?” Tiếu Nhiễm cắn môi một cái.
Từ sau tiệc đính hôn của Giai Tuệ, Cố Mạc chưa hề xuất hiện.
Cô cứ tưởng anh đã nghĩ lại, tâm trạng vì vậy mà trở nên phức tạp, đột nhiên vui vẻ, đột nhiên bi thương. Không ngờ anh là vì Ưng Mẫn tự sát mà không đến được.
“Phải” Lynda gật gật đầu, “Tiếu Nhiễm, em không quan tâm đến hành tung của Cố Mạc sao?”
“Không liên quan đến em.” Tiếu Nhiễm gục xuống bàn, sâu xa nói.
Lynda gõ đầu Tiếu Nhiễm một cái:”Anh ấy không liên quan đến em thì ai có liên quan? Chị sao?”
Tiếu Nhiễm bị Lynda làm cho cười, nghịch ngợm lè lưỡi:”Đúng vậy! Anh ấy là sếp của chị, đương nhiên là có liên quan rồi.”
“Chị thật muốn dí đầu em xuống dưới.” Lynda dở khóc dở cười nhìn Tiếu Nhiễm.
“Đừng nóng. Chị mà bị động thai thì không cần chị dí, trợ Lý Trịnh đã muốn bóp chết em rồi.” Tiếu Nhiễm vội vàng vuốt ve bụng Lynda, lấy lòng khuyên nhủ.
“Em tưởng vợ chồng chị dám động vào một ngón tay của em sao?” Lynda nhéo nhéo hai má Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm hiểu được ý tứ của Lynda, lập tức thu lại nụ cười:”Lời phát ra từ trong tim mới đáng tin. Lời ngon tiếng ngọt chưa chắc đã là yêu. Chị Lynda, chị thật sự đừng khuyên em nữa.”
Lynda bất đắc dĩ thở dài:”Xem ra chị cũng hết cách rồi.”
“Thật xin lỗi.” Tiếu Nhiễm cắn môi, áy náy nói.
Cô biết Lynda là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô thực sự không thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi cùng Cố Mạc tái hợp được.
Vết thương vẫn còn đó, sâu đậm, không phải vài ba câu xin lỗi thì có thể lành lại.
Cô đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh hàng đêm.
“Ai bảo anh ấy làm ra chuyện đáng thất vọng như vậy. Là chị thấy Cố tổng đáng thương, muốn giúp anh ấy. Em không chịu tha thứ cho anh ấy là quyền của em. Đương nhiên nếu em có thể tha thứ, thì đó là vận mệnh của anh ấy.” Lynda cười nói.“Nghe chị nói vậy, em còn có thể kiêu ngạo một chút.” Tiếu Nhiễm khẽ cười nói. “Em rất quan trọng nhé. Em có thể quyêt định được tạo hóa của người khác.”
“Em biết rõ mà còn.” Lynda không nề hà trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cợt nhả như vậy, cũng làm cho cô đau lòng.
Cô hiểu được nỗi khổ của Tiếu Nhiễm, nhưng Cố tổng cũng khổ!
Tiếu Nhiễm trầm mặc:”Chị Lynda, tim chết rồi, không có cách nào sống lại được. Chỗ này của em rất đau.”
Nghe Tiếu Nhiễm nói, Lynda lập tức kéo cô vào lòng:”Được rồi, được rồi, tất cả trôi qua rồi. Về sau phải sống thật tốt.”
Tiếu Nhiễm lau nước mắt, cười nói với Lynda:”Chị Lynda, em đói rồi. Có thể mời em ăn no nê được không.”
Lynda nghe thấy rất đau lòng:”Tùy em chọn, chỉ cần ăn hết là được.”
“Vậy em sẽ chọn.” Tiếu Nhiễm cầm lấy thực đơn, khẽ cười nói.
Lynda khẽ thở dài.
Tiếu Nhiễm chuyển phát chi phiếu của Cố tổng đến công ty, trên người không có tiền, đây là do mỗi ngày cô chỉ ăn mỳ gói?
Từng là công chúa nhỏ, nay nghèo túng, làm cho người ta nhìn mà thương cảm.
Nếu cô chấp nhận lời xin lỗi của Cố tổng, sẽ không quẫn bách như vậy, vất vả như vậy.
Nhưng mà…..
Nhìn thái độ của Tiếu Nhiễm hôm nay, cô có tốn bao nhiêu khí lực cũng không khuyên nổi Tiếu Nhiễm tái hợp với Cố tổng.
Tiếu Nhiễm chỉ chọn vài phần bánh ngọt, một tách cà phê.
“Vì sao không ăn thêm một chút?” Lynda đau lòng hỏi. “Em thật sự rất gầy.”
“Đủ rồi. Ăn nhiều hơn sợ dạ dày không chịu nổi.” Tiếu Nhiễm cười lắc đầu.