“Ba. Con biết, hiện tại nói lời xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì.” Tiếu Bằng Trình quỳ trên mặt đất, thành tâm nói. “Nhưng con vẫn muốn xin lỗi. Xin ba cho con một cơ hội được bù đắp. Cha mẹ đẻ của con chết sớm, ba chính là ba của con.”
Hoắc Tra Bố nhìn Tiếu Bằng Trình không chịu rời đi, liền thất vọng nằm xuống giường bệnh quay lưng lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoắc Tra Bố không nói gì, cho nên Tiếu Bằng Trình vẫn quỳ xuống đất không đứng dậy.
Chị Lâm thật cẩn thận đến bên cạnh ông, muốn nâng ông dậy:”Anh Tiếu, đứng lên rồi nói.”
“Ba không chịu tha thứ cho tôi tôi sẽ không đứng lên.” Tiếu Bằng Trình cố chấp nói.
Nếu ba không chịu tha thứ cho ông, ông sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Ông biết nếu bỏ qua cơ hội lần này, ông sẽ không bao giờ có thể được Hoắc Tra Bố tha thứ. Ông muốn thay Nhã Lam tận hiếu với người đàn ông trước mặt. Mấy năm nay ông vẫn luôn vì thế mà cố gắp, xây dựng trường tiểu học hị vọng, giúp đỡ các huyện nghèo khó….Đều là muốn ba vợ nhìn thấy được thành ý của ông.
“Ông Hoắc rất cố chấp.” Chị Lâm nhìn thoáng qua Hoắc Tra Bố, bất đắc dĩ thở dài. Ông Hoắc không chỉ cố chấp, tính khí táo bạo, lúc ông tức gận, cô không bao giờ dám lại gần.
“Chị không cần sợ hãi, ba vợ tôi tính tình nóng nảy, nhưng thực ra rất trung hậu.” Tiếu Bằng Trình cười với chị Lâm, liền đẩy tay cô ra, tiếp tục quỳ trước giường.
Hoắc Tra Bố dùng sức ho khan một tiếng.
Chị Lâm nhanh chóng đi tới:”Ông Hoắc, ông cần gì?”
“Cho tôi một cốc nước.” Hoắc Tra Bố mở to mắt, khóe mặt đảo qua Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình nghe thấy ba vợ nói, lập tức đứng dậy, không đợi chị Lâm động tay, liền nhanh chân rót cho ba vợ một cốc nước ấm, cung kính đi tới:”Ba, nước hơi nóng. Ba uống từ từ.”
Hoắc Tra Bố thản nhiên nhìn Tiếu Bằng Trình liếc mắt một cái:”Đừng tưởng như vậy tôi có thể tha thứ cho anh.”
“Con không dám hi vọng xa vời. Ba không bài xích con, để cho con ở cạnh chăm sóc, con rất vui.” Tiếu Bằng Trình ngồi bên giường, bắt đầu bóp chân cho Hoắc Tra Bố.
Hoắc Tra Bố uống nước xong, chị Lâm lập tức đón lấy cốc:”Ông Hoắc, anh Tiếu, tôi đi lấy cơm.”
“Vâng.” Tiếu Bằng Trình lấy ra một xấp tiền trong ví, “Khác sạn XX có điểm tâm sáng không tồi, chị lái xe qua đó, mua mấy loại trà bánh tinh tế đên đây.”
“Vâng. Được.” Chị Lâm gật đầu.
Bữa sáng hai người có giá mấy trăm đồng, người có tiền thật sự là xa xỉ. Nhưng cô chỉ dám nghĩ chứ không dám mơ tưởng, càng không dám nói ra.
Chị Lâm đi rồi, Tiếu Bằng Trình tiếp túc mát xa hai chân cho Hoắc Tra Bố: “Hồi Nhã Lam mới sinh Tiếu Nhiễm, có nói với con đôi mắt của con bé rất giống với mẹ vợ.”
Hoắc Tra Bố nghe Tiếu Bằng Trình nói, liền nhớ tới người vợ mất sớm, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt:”Giống! Rất giống!”
“Tiếu Nhiễm hồi nhỏ thông minh lanh lợi, gặp người người thích giống hệt mẹ nó, tính tình hồn nhiên thích đùa.” Nói đến con gái, trong mắt Tiếu Bằng Trình tràn đầy tình yêu thương.
“Tiếu Nhiễm tiếp tục cuộc đời của con gái tôi.” Hoắc Tra Bố xúc động lau đi hai hàng lệ già nua, cười nói. “Tôi vừa thấy nó đã thấy yêu thương thật nhiều, dường như tôi được nhìn thấy con gái tôi.”
“Ba, ba nói đúng. Tiếu Nhiễm đang sống tiếp cuộc đời của Nhã Lam, cũng là mạng sống của con. Mấy năm nay, mỗi lần nhìn thấy con bé, con đều nhớ đến Nhã Lam. Con vĩnh viễn không thể quên được Nhã Lam, từng nụ cười của cô ấy, đều in sâu vào nơi này.” Tiếu Bằng Trình đặt tay trước ngực, nghiêm túc nói.