Thế giới này quả thật cần có thế lực.
Đến giờ môn tiếng Anh thầy giáo gọi Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, bài luận Anh này là em làm?”
"Vâng!" Tiếu Nhiễm lập tức trả lời. Đích thực là tự cô viết, chỉ có điều là dưới sự chỉ đạo của Cố Mạc mà hoàn thành. Vậy cũng có thể nói là tự mình viết đi?
"Đoạn Anh văn kia không phải là em lấy ở trên mạng chứ?" Thầy giáo nghi ngờ nhìn Tiếu Nhiễm.
"Cái đó thật sự là do em viết, chẳng qua là có người thân giúp em sửa lỗi chia động từ và cách dùng từ thôi ạ." Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười nói, "Thầy, người kia nhà em đặc biệt trâu bò, bằng tiếng Anh loại giỏi 8. 8 đấy."
"Tôi đã nói bài văn kia làm sao có thể giống như học sinh cấp ba viết được. Trình độ rất cao." Thầy giáo cười to nói.
"Thầy, em có thể ngồi xuống được chứ." Tiếu Nhiễm cười khẽ chớp chớp mắt.
"Có thể. Tiếu Nhiễm, có người nhà giỏi như vậy, em nhất định phải cố gắng học tập đấy." Thầy dạy Anh vui vẻ dặn dò Tiếu Nhiễm.
"OK!" Tiếu Nhiễm hí hửng ngồi xuống.
Ninh Hạo tò mò hỏi cô: "Cố Mạc mời người về dạy?"
"Là Cố Mạc a! Anh ấy năm đó đúng là thiên tài!" Tiếu Nhiễm hãnh diện cười nói.
Thì ra là thế.
Ninh Hạo phát hiện ra tác dụng duy nhất của mình cũng bị Cố Mạc cướp mất rồi
Có phải Tiếu Nhiễm về sau cũng sẽ không cần anh bổ túc cho nữa không?
Nghe thầy nói, trình độ tiếng Anh của Cố Mạc vô cùng cao, bài luận Anh kia khẳng định là cực kỳ xuất sắc.
"Thế thì tốt! Buổi tối làm bài cũng không cần lên mạng hỏi tớ nữa." Ninh Hạo cười nói.
"Trước kia thật sự là làm phiền cậu." Tiếu Nhiễm cảm kích nhìn Ninh Hạo.
"Cậu cũng đừng nói lời cảm ơn." Ninh Hạo khẩn trương ngăn cản những lời Tiếu Nhiễm định nói. Anh không có biện pháp nhận lấy sự khách khí của cô, như thế sẽ làm cho anh triệt để cảm thấy được chính mình như bị đẩy ra khỏi cuộc đời cô.
"Về sau tớ còn phải làm phiền cậu rất nhiều, bởi vì Cố Mạc cũng rất bận, thường xuyên bay tới bay lui." Tiếu Nhiễm nâng cằm, chu chu cái miệng nhỏ.
"Lúc anh ấy không có ở nhà, cậu cứ tìm tớ. Tớ chắc chắn sẽ đến." Ninh Hạo cười nói.
...
Cố Mạc dẫn theo Trịnh Húc, Lynda đi ra khỏi công ty, liền gọi điện thoại: "Cố Nhiên, khoảng chừng nửa giờ sau anh sẽ đến. Chú giúp anh nói với viện trưởng Trần một tiếng.”
Sau khi cúp điện thoại, anh liền lấy chìa khóa đi về phía bãi đỗ xe.
Đúng lúc này, một người phụ nữ chạy tới ngăn cản anh.
"Cố tổng, van cầu ngài đừng đuổi tôi! Ở công ty tôi vẫn luôn cẩn thận làm việc, thành tích cũng có chút đóng góp cho công ty mà!"
"Lý Á Lệ? Mẹ của Vương Giai Tuệ?" Cố Mạc đẩy tay đối phương ra, lạnh lùng hỏi.
"Vâng! Nếu con gái của tôi làm sai chuyện gì, tôi sẽ cẩn thận dạy bảo lại nó, chỉ xin ngài đừng đuổi tôi.” Lý Á Lệ khóc lóc nỉ non trước mặt Cố Mạc, "Cố tổng, tôi là một bà mẹ đơn thân, nếu thất nghiệp, đến học phí của con gái tôi cũng không đóng nổi. Van cầu ngài!"
"Không phải là tôi muốn đuổi việc chị! Là bà xã của tôi! Chị về hỏi lại con gái bảo bối của chị xem đã làm những gì với bà xã của tôi? Đuổi việc chị như thế còn là nhẹ!" Cố Mạc nói xong, tiện mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Lý Á Lệ bùm một tiếng quỳ xuống bên cạnh xe: "Cố tổng, việc con gái tôi làm sai, tôi nhất định sẽ giáo huấn con bé thật tốt. Cầu xin ngài, để cho tôi tiếp tục đi làm."
Không có công ty nào sẽ nhận lại người đã hơn 40 tuổi, những công ty chú trọng vào năng lực công tác giống như công ty của Cố Mạc thực quá ít. Bà có thể khẳng định nếu mình bị đuổi việc sẽ hoàn toàn không tìm được việc làm ở một công ty nào khác.
"Vậy thì cố gắng dạy dỗ con gái bảo bối của chị cho thật tốt! Chừng nào bà xã của tôi hài lòng thì hãy đi làm!” Cố Mạc ra lệnh cho Lynda Trịnh Húc vẫn luôn đứng đằng sau Lý Á Lệ, nói"Lên xe!"
Sau khi Trịnh Húc cùng Lynda ngồi vào xe, Cố Mạc liền lái xe rời đi.