Chu Cầm đẩy Tiếu Nhiễm ra khỏi phòng phẫu thuật tức giận nhìn con trai một cái: "Sao con lại đối xử với đứa con không dễ có được như vậy? Bạo lực gia đình? Con khá lắm!"
"Đều là lỗi của con!" Cố Mạc tự trách.
Khuôn mặt Tiếu Nhiễm trắng bệch như tờ giấy nằm trên giường, gầy đến mức không nhìn ra hình người nữa. Tiếu Nhiễm như vậy khiến anh đau đớn, thấu tim gan.
"Đàn ông mà đánh phụ nữ là đồ khốn nạn nhất! Tiểu Mạc, lần này mẹ không bao che cho con được!" Chu Cầm trừng mắt nhìn con trai.
Vừa bắt đầu cấp cứu cho Tiếu Nhiễm, bà đã phát hiện trên mặt Tiếu Nhiễm có vết lằn của năm ngón tay.
Trên thế gian này, người dám đánh, có thể đánh Tiếu Nhiễm trừ con trai bảo bối của bà thì không còn ai nữa.
Hai đứa chúng nó không phải rất tốt sao?
Tiểu Mạc sao có thể đột nhiên sử dụng bạo lực với Tiểu Nhiễm chứ?
"Bác gái ngã, là Tiểu Nhiễm đẩy bác ấy!" Cố Mạc giải thích xong, liền vội vàng đi về phía thang mái.
Chu Cầm thất thần, sau khi ý thức được bản thân nghe thấy điều gì thì vội vàng đuổi theo.
Lúc đuổi đến thang máy, bà lập tức hỏi con trai: "Tiểu Mạc, con nói Khiết Nghi bị Tiểu Nhiễm đẩy xuống? Cô ấy sao rồi?"
"Não bộ bị thương nặng, cho dù gãy xương cũng có thể liền lại nhưng e rằng khó có thể tỉnh lại!" Cố Mạc đau khổ nói.
"Sao con biết là do Tiểu Mạc đẩy Khiết Nghi xuống?" Tuy Chu Cầm đau lòng nhưng vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Là cô ấy chính miệng thừa nhận!" Cố Mạc trả lời.
"Không thể nào!" Chu Cầm bình tĩnh phân tích lại. "Con bé còn muốn Khiết Nghi tha thứ cho nó sao có thể động thủ hại cô ấy chứ? Tiểu Mạc con hay điều tra cẩn thận đi!"
Nghe mẹ nói vậy, Cố Mạc tỉnh táo lại.
Mẹ nói đúng điểm quan trọng nhất.
Tiểu Nhiễm vẫn vì chuyện đâm chết Tưởng Y Nhiên mà tự trách, cố gắng chuộc lại lỗi lầm. Sao có thể vì bác gái bức cô rời khỏi anh mà ra tay giết người chứ?
Vậy mà anh không hiểu Tiếu Nhiễm bằng mẹ hay Lynda. Chỉ vì một câu nói đó đã định tội cô.
Có lẽ là cô không cẩn thận, chỉ vì tự trách nên Tiếu Nhiễm tự nhận định mình là hung thủ chăng?
Anh đúng là đồ lưu manh!
Chẳng những anh đã làm tổn thương trái tim của Tiểu Nhiễm lại còn hại cô mất con lần nữa.
Cảm giác tự trách khiến Cố Mạc đau lòng.
Anh dùng sức siết chặt nắm đấm.
Khi anh chạy đến Tưởng trạch, thấy bác gái nằm trong vũng máu, đã không khống chế được cảm xúc.
Anh không đào sâu lời Tiếu Nhiễm nói, lập tức coi đó lần chân tướng.
"Là người nào khiến con khẳng định, tin tưởng Tiểu Nhiễm là hung thủ?" Chu Cầm lạnh lùng nhìn con trai.
Người nào?
Cố Mạc sửng sốt.
Từ hôm qua tới giờ, người kiên định hung thủ là Tiếu Nhiễm chỉ có hai người. Bởi vì hiện trường chỉ có hai người họ. Một người là Tiếu Nhiễm, còn người kia chính là Ứng Mẫn.
Nếu hung thủ không phải Tiếu Nhiễm thì Ứng Mẫn đang nói dối.
Ứng Mẫn?
Lúc cửa thang máy mở ra, Chu Cầm thấy con trai còn đang ngẩn người, chủ động đẩy vào trong phòng bệnh.
Cố Mạc vội vàng đuổi theo: "Mẹ, có thể là con sai!"
"Cái gì mà có thể chứ?" Chu Cầm tức giận, trừng mắt nhìn con trai, "Chắc chắn là con sai! Con dâu mẹ sẽ không giết người!"
"Ứng Mẫn ở hiện trường, cô ta vẫn ám chỉ với con là. . . . ." Cố Mạc áy náy cắn môi.
"Con bé kia vẫn thầm mến con. Đó lại là một cơ hội loại bỏ tình địch tốt như vậy. Nếu mẹ là Ứng Mẫn, mẹ cũng làm thế!" Chu Cầm đẩy giường Tiếu Nhiễm vào phòng bệnh, lạnh lùng nhìn con trai.
Cố Mạc cẩn thận bế Tiếu Nhiễm đặt lên giường bệnh, "Nhưng mà. . . . . Tiếu Nhiễm vẫn thừa nhận mình là hung thủ!"
"Con đang nghi ngờ nhân phẩm của nó chính là nghi ngờ tình yêu của con!" Chu Cầm nói xong, rời khỏi phòng bệnh. "Con tự cầu phúc đi! Chắc chắn Tiểu Nhiễm không dễ dàng tha thứ cho con như vậy đâu!"