Trịnh Húc sau khi băm xong thịt làm nhân bánh, cười hỏi Lynda : " Băm thịt xong. Sau đó làm cái gì?"
Lynda ngẩng đầu, nói với anh: "Anh lấy một nắm dưa chua, nắm cho khô nước, bằng không lát nữa sẽ chảy ra nước dùng."
"Khô như thế nào?" Trịnh Húc lau tay, liền đi nắm dưa chua.
Anh vốn định đặt cơm tất niên ở khách sạn, Lynda lại nói muốn ăn sủi cảo nhân dưa chua. Nên anh liền đồng ý, không nghĩ tới làm sủi cảo lại tốn sức như vậy.
"Nắm cho đến khi không vắt được ra nước thì thôi." Lynda cười nói, "Cái này không có cách nào có thể định ra tiêu chuẩn chính xác cho anh được."
Trịnh Húc nắm lấy vài cái, chính anh cũng cảm thấy không thể vắt ra nước được thì thôi, sau đó lại chạy đến hỏi Lynda: "Như thế này có thể chứ?"
"Có thể." Lynda nhìn thoáng qua, cho ý kiến, sau lại cúi đầu làm bột mì.
Trịnh Húc nhìn thấy tóc của Lynda rơi xuống cản trở tầm mắt cô, liền lập tức vứt dưa chua vào trong chậu, giúp cô vén tóc lên.
Lynda kiễng mũi chân, vươn bàn tay dính đầy bột mì bám chặt lấy cánh tay Trịnh Húc, cười hôn lên môi anh.
Trịnh Húc ôm eo Lynda, đặt cô lên trên bàn bếp, làm cho nụ hôn này thêm sâu hơn.
Lynda đột nhiên cười lui ra phía sau: "Trịnh Húc, còn hôn nữa, em sợ sủi cảo ngày hôm nay sẽ không thể chín."
Trịnh Húc nâng khuôn mặt Lynda lên, thanh âm khàn đục nói: "Vậy chắc không được ăn rồi!"
Nói xong, anh liền cúi đầu, che lại nụ cười của cô...
Sau nửa giờ, Lynda thở hồng hộc ghé vào trước ngực anh cười nói: "Em nghĩ mình nên mua bảo hiểm.”
"Cái gì?" Trịnh Húc không hiểu nhìn Lynda. Xem hai gò má cô ửng đỏ thật mê người.
"Em sợ có một ngày em sẽ chết trong lòng anh." Lynda quyến rũ cắn môi xinh đẹp nói.
Trịnh Húc cười chạm vào trán cô: "Đây là khích lệ anh sao?"
"Anh cảm thấy vậy thì chính là vậy.” Lynda trợt xuống bàn bếp, chỉnh sửa lại y phục thật tốt, sau đó liền đi làm nhân bánh.
"Đừng làm! Anh đưa em ra ngoài ăn!" Trịnh Húc túm Lynda lại, lần đầu tiên bá đạo ra lệnh.
"Không cần!Em hôm nay muốn được ăn sủi cảo nhân dưa chua!" Lynda đẩy Trịnh Húc ra, lại tiếp tục bận rộn.
Trịnh Húc kéo Lynda sang một bên, nhận lấy đôi đũa cùng nhân bánh trong chậu, nói với cô: "Em chỉ huy, anh làm."
Lynda tựa vào trên vai Trịnh Húc, vẻ mặt hạnh phúc cười nói: "Anh cầm đũa quấy nhân bánh, nhớ rõ không thể làm ngược."
"Như vậy?" Trịnh Húc dựa theo lời Lynda nói bắt đầu làm nhân bánh.
"Uh`m! Quấy tới khi nào nhân bánh trắng bệch ra, em lại thêm gia vị." Lynda cười gật gật đầu.
Trịnh Húc nghiêng đầu, mổ lên môi Lynda một cái, lại tiếp tục vùi đầu làm việc.
"Cũng khá ổn rồi." Lynda thêm dầu muối cùng gia vị vào nhân bánh, nói với Trịnh Húc, "Tiếp tục."
Nhìn Trịnh Húc nhất nhất nghe theo lời cô, cô nói một câu anh làm một cái, cô thật muốn cười. Là nụ cười hạnh phúc.
Dưới sự cố gắng của hai người, rốt cục cũng làm xong nhân bánh sủi cảo dưa chua.
Lynda đem chiếc sủi cảo cuối cùng đặt lên mâm, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên mặt Trịnh Húc dính bột mì không khác gì tên hề, cô cười hì hì.
"Cái gì mà buồn cười như vậy?" Trịnh Húc không rõ hỏi lại.
"Mặt anh giống như mới bò từ trong chum ra vậy." Lynda giơ tay lên, nghĩ muốn lau bột mì trên mặt Trịnh Húc, kết quả càng lau lại càng nhiều. Cô cười đến càn rỡ.
Trịnh Húc cầm bàn tay dính đầy bột mì của cô, bất mãn nói: "Em là muốn giúp anh hay là muốn vẽ lên mặt anh?"
"Đều phải." Lynda tiêu sái hất một đầu tóc quăn, quyến rũ cười nói.
Trịnh Húc cúi đầu vừa muốn hôn Lynda, liền bị cô né được, cúi đầu tránh ra.
"Anh đi tắm rửa đi! Em nấu sủi cảo. Khi nào chín sẽ gọi anh." Lynda cười mở bếp gas, đối với Trịnh Húc ra lệnh.