Ăn cơm xong, Ninh Hạo thấy vẫn còn sớm, rủ mọi người đi vòng quay mặt trời. Khu vui chơi cách đây không xa, đi qua chỉ mất hai mươi phút thôi.
Tiếu Nhiễm nhìn về phía Giai Tuệ: "Hôm nay Cố Mạc có xã giao, chắc khuya mới về. Bạn có bận gì không?"
"Sáng sớm nay mẹ mình đã đi công tác rồi. Mình về nhà cũng chỉ có một mình thôi!" Vương Giai Tuệ gật đầu.
"Quá tốt rồi! Hôm nay chúng ta phải chơi thật thỏa thích!" Tiếu Nhiễm ôm lấy cánh tay Vương Giai Tuệ, cười nói.
Đã lâu cô không đến khu vui chơi rồi, áp lực học hành quá lớn, cần phải giải tỏa.
Ninh Hạo đi bên cạnh Tiếu Nhiễm, vẫn thâm tình nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.
Cậu biết rằng hiện tại Tiếu Nhiễm rất hạnh phúc, Cố Mạc cực kỳ yêu cô, cậu không có quyền phá hoại một tình yêu đẹp như vậy. Nhưng mà, cậu không thể buông tay tình cảm này được.
Lúc không nhìn thấy cô, cậu cảm thấy rất khó chịu.
Cậu có thể chịu được nỗi đau chỉ đứng ở bên cạnh nhìn cô nhưng không chịu được sự đau khổ khi phải xa cách.
Cậu không biết phải thoát khỏi tình trạng này như thế nào.
Điều duy nhất cậu có thể làm là ở bên cạnh, bảo vệ cô.
"Mình chỉ có một người bạn tốt là Giai Tuệ, đáng tiếc bạn ấy là của Cố Nhiên rồi. Bằng không mình sẽ giới thiệu ban ấy cho bạn!" Tiếu Nhiễm nhìn Ninh Hạo, nửa đùa nửa thật nói.
Ninh Hạo rất điển trai, Giai Tuệ cũng xinh đẹp. Cô phát hiện mình là người xấu nhất trong ba người họ.
Trái tim Giai Tuệ loạn nhịp. Vì câu nói bâng quơ của Tiếu Nhiễm, Giai Tuệ lặng lẽ nhìn Ninh Hạo, thấy cậu vẫn bình tĩnh, cô ấy đỏ mặt, sẵng giọng: "Tiếu Nhiễm, cậu nói bậy bạ gì đó?"
"Mình chỉ cảm thán một chút thôi. Bây giờ chỉ có lớp trưởng là cô đơn, mình rất muốn giới thiệu bạn gái cho bạn ấy mà!" Tiếu Nhiễm thở dài.
"Mình không vội, bạn vội gì chứ?" Ninh Hạo cười, búng lên trán Tiếu Nhiễm một cái.
"Mình cũng chỉ hi vọng bạn có hạnh phúc thôi mà!" Tiếu Nhiễm xoa trán, nghiêm túc nói.
Cô không thể mang lại hạnh phúc cho Ninh Hạo nên chỉ có cách tìm một cô gái có thể chăm sóc cậu cả đời. Nhưng mà cô không có quá nhiều bạn bè."Mình.....cảm thấy cũng không tệ!" Ninh Hạo cô đơn nói, sau đó đi lên trước.
Cậu không muốn để Tiếu Nhiễm thấy được sự cô đơn của bản thân.
Người con gái cậu yêu nói định giới thiệu bạn gái cho cậu. Điều này thật sự là quá tàn nhẫn.
Tiếu Nhiễm khổ sở nhìn bóng dáng cô đơn của Ninh Hạo, dùng sức cắn môi.
"Chúng ta không có cách nào để tất cả mọi người vui vẻ. Đây không phải là lỗi của bạn!" Vương Giai Tuệ nhỏ giọng khuyên nhủ.
Giai Tuệ cũng cảm thông với Ninh Hạo bởi vì đã có lúc Giai Tuệ đau khổ như vậy.
Tiếu Nhiễm không thích Ninh Hạo, đây không phải là lỗi của cô ấy. Vậy nên cô ấy không cần áy náy.
Tình cảm cần phải đến từ hai phía.
Ninh Hạo lấy lại tinh thần, quay đầu lại, nói với Tiếu Nhiễm: "Không phải một mình là không hạnh phúc mà. Bạn không cần làm bà mối đâu!"
"Được rồi! Chúc bạn sớm tìm được bạn gái!" Tiếu Nhiễm tươi cười nhìn Ninh Hạo, tâm trạng cũng tốt hơn.
"Có muốn ăn bắp rang hay không?" Ninh Hạo chỉ vào quầy bắp rang, cười hỏi.
"Muốn! Muốn! Muốn!" Tiếu Nhiễm hưng phấn gật đầu.
Đã lâu rồi khi đi dạo phố mà cô có thể ăn gì tùy thích như thế này.
Tuy Cố Mạc khá chiều cô nhưng sẽ không cho phép cô ăn những thứ không tốt cho sức khỏe như thế này.
"Thật giống như đứa bé vậy!" Ninh Hạo cười lắc đầu, trong mắt đầy sự cưng chiều.
Một bịch bắp rang đã khiến cô cười sáng lạn như vậy. Thật sự là một cô gái dễ thỏa mãn!
"Bạn không biết Cố Mạc rất nghiêm khắc với mình về vấn đề ăn uống. Mình rất đáng thương!" Tiếu Nhiễm tội nghiệp nói, "Bạn có biết nỗi khổ khi nửa năm rồi không được ăn kem không?"
"Ừ! Đúng ra rất đáng thương!" Vương Giai Tuệ cười sờ đầu Tiếu Nhiễm.