Vương Giai Tuệ ngồi trên xe lăn, khó khăn điều khiển nó, cô định đi vào phòng vệ sinh.
Có lẽ do lần đầu tiên ngồi trên xe lăn cho nên cô có chút vụng về, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Không dễ dàng gì mới di chuyển đến phòng vệ sinh, cô khó khắn chống lên tay vịn của xe lăng, đỡ cơ thể ngồi lên bồn cầu.
Giải quyết xong, cô lại ngồi về xe lăn, trở lại phòng khách.
Lúc này, điện thoại di động ở trên bàn nước vang lên, cô vội vàng nhận máy.
"Giai Tuệ, bữa sáng của con mẹ để trong tủ lạnh! Con bỏ vào trong lò vi sóng hâm lại rồi ăn!" Lý Á Lệ lo lắng dặn dò.
"Vâng, mẹ làm việc mệt nhọc nên giữ gìn sức khỏe, không cần lo lắng cho con đâu!" Vương Giai Tuệ cười nói.
"Mẹ đang định xin Cố tổng nghỉ vài ngày!" Lý Á Lệ nói.
"Mẹ, vừa được nghỉ tết Nguyên Đán, lại sang đầu năm mới nên chắc chắn nhiều việc, mẹ cứ tập trung vào công việc đi! Hiện giờ con đã sử dụng xe lăn thuần thục hơn rồi, có thể di chuyển được mà!" Vương Giai Tuệ cố ý thoải mái nói.
Lý Á Lệ nghe con gái nói thế mới yên tâm cúp điện thoại.
Vương Giai Tuệ cũng không hâm lại đồ ăn ngay mà ngồi trên xe lăn, khó chịu xoa bóp chân bị bó bột.
Tên lang băm Cố Nhiên kia!
Anh ta nói đã nối xương cho cô rồi vậy sao cô vừa cử động lại thấy đau như vậy chứ?
Thật sự muốn dỡ bỏ thạch cao xuống mà xoa bóp chân.
Ngay lúc cô đang oán hận Cố Nhiên đến nghiến răng nghiến lợi, cuông cửa đột nhiên vang lên.
"Ai vậy?" Vương Giai Tuệ tò mò hỏi.
Chỗ này cũng chỉ là một nhà trọ nhỏ mà mẹ và cô đã thuê mười mấy năm nay, bình thường cũng chẳng có người tới/
"Tiểu thư Vương Giai Tuệ có ở đây không ạ?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên. Có chút quen thuộc nhưng không nhận ra là ai. Vương Giai Tuệ nghi ngờ đẩy xe lăn qua mở cửa.
Lúc cô thấy người đứng ngoài cửa là Cố Nhiên lập tức muốn đóng cửa lại.
Cố Nhiên duỗi chân chặn cửa, mở cửa đi vào: "Tôi nói này, tiểu thư Vương Giai Tuệ! Cô đối xử với bác sĩ phụ trách của cô như vậy có phải là có chút quá đáng hay không?"
"Không biết! Đây là nhà riêng, tôi không tố cáo anh tội xông vào nhà dân bất hợp pháp đó!" Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Vương Giai Tuệ hơi ngẩng lên, hừ một tiếng.
"Lòng tốt không được báo đáp!" Cố Nhiên cầm hộp đựng cơm để lên bàn nước, bất mãn kháng nghị.
"Đây là gì?" Vương Giai Tuệ kỳ quái nhìn Cố Nhiên.
"Anh trai tôi nói hôm nay mẹ em vẫn đi làm, chị dâu nhỏ lo lắng một mình em ở nhà nên bảo tôi mang cơm đến!" Cố Nhiên đứng thẳng người.
"Nếu không muốn thì có thể không đến mà!" Vương Giai Tuệ không thoải mái, trừng mắt nhìn Cố Nhiên. Thái độ kia của anh ta giống như đang bố thí cho cô. Có lẽ vì những chuyện quá khứ nên lòng tự trọng của cô cao hơn người khác rất nhiều, không thể chịu được người khác khinh thường.
"Ai không muốn chứ? Không phải tôi cũng lo cho bệnh nhân của tôi sao? Đúng lúc có thể qua!" Cố Nhiên ngồi xuống bàn nước, mở hộp đồ ăn ra, khoa trương kêu lên, "Thật thơm, nhóc con, em còn không qua sao? Còn thất thần ngồi đó thì cơm cũng không tự chạy vào miệng được đâu!"
Vương Giai Tuệ nhìn hộp cơm thơm ngào ngạt, không nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt nhưng vì tự trọng nên xoay mặt, quật cường mím chặt môi.
"Em không ăn thì anh không thể ăn nói được với chị dâu nhỏ đâu!" Cố Nhiên mấp mại môi, "Núi không dựa ta thì ta dựa núi vậy!"
Vương Giai Tuệ còn chưa kịp phản ứng gì thì Cố Nhiên đã đứng dậy đi về phía cô.
"Anh. . . . . . anh định làm gì?" Vương Giai Tuệ đề phòng, trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên cúi người, ôm lấy Vương Giai Tuệ đặt lên ghế sô pha: "Ăn cơm!"
Vương Giai Tuệ lúng túng chớp chớp mắt.
Tại sao tên lang băm bặm trợn này hôm nay lại dịu dàng, chăm sóc người khác như thế chứ?
Chắc trúng tà rồi!