Editor: Chi Misaki
Đưa Tiểu Nhiễm về đến nhà, Cố Mạc dừng xe lại xong, liền cẩn thận ôm lấy Tiếu Nhiễm, rón ra rón rén bước ra khỏi xe. Sau khi đã khóa kỹ xe, anh ôm Tiếu Nhiễm vào nhà.
Đặt cô lên giường trong phòng ngủ xong, anh chỉnh độ ấm của điều hòa lên mức vừa nhất.
Ngồi xuống bên giường, anh si mê ngắm nhìn Tiếu Nhiễm.
Khuôn mặt của cô gầy guộc không còn bộ dáng tròn tròn đáng yêu giống như trẻ sơ sinh trước kia nữa, tựa hồ như trưởng thành hơn, đẹp hơn rồi.
Đêm, càng ngày càng sâu.
Cố Mạc nhìn thoáng qua đồng hồ, không nỡ đứng dậy, rón ra rón rén đi xuống lầu.
Đột nhiên, trên lầu truyền đến một tiếng thét hoảng sợ chói tai, Cố Mạc lập tức quay người lại chạy lên lầu
Xảy ra chuyện gì rồi?
Tiểu Nhiễm làm sao có thể kêu lên sợ hãi như vậy?
Anh vọt vào trong phòng ngủ, thấy được Tiếu Nhiễm đang lạnh run cuộn mình ở trên giường ngủ.
"Nha đầu!"Anh đi nhanh qua, loạng choạng đỡ lấy bả vai Tiếu Nhiễm hỏi, "Làm sao vậy?"
Tiếu Nhiễm mở to mắt nhìn thấy là Cố Mạc, cô lập tức nhào vào trong lòng anh: "Ứng Mẫn! Ứng Mẫn muốn giết em!"
Nghe thấy Tiếu Nhiễm nói, Cố Mạc thở dài một hơi. Anh vừa vỗ lưng cô, vừa an ủi: "Nha đầu, em gặp ác mộng thôi. Ứng Mẫn chết rồi."
"A..." Thân thể Tiếu Nhiễm vẫn không ngừng run rẩy, "Em mơ thấy cô ấy cầm đèn pin chói mắt, em không động đậy được, cô ấy liền đẩy em xuống lầu..."
Cố Mạc nhíu mày: "Nha đầu, có phải em thường xuyên gặp ác mộng như thế này hay không?"
"Cứ vài ngày cũng sẽ bị tỉnh dậy như thế này một lần." Tiếu Nhiễm gắt gao ôm lấy Cố Mạc, chỉ sợ buông anh ra thì anh sẽ biến mất.
Cố Mạc đau lòng không thôi.
Nếu anh không có ra tay làm cô bị thương, anh khả dĩ vẫn có thể làm bạn bên người cô.
Mà hiện tại, cô chỉ có thể một mình thừa nhận những cơn ác mộng này.
"Nha đầu, ngày mai đi gặp một người bạn với anh." Thanh âm Cố Mạc khàn khàn nói.
"Cái gì?" Tiếu Nhiễm không hiểu ý tứ trong lời nói cả Cố Mạc, tim đập loạn nhịp, ngẩng đầu hỏi.
"Anh nghi ngờ thuật thôi miên mà Ứng Mẫn dùng trên người em vẫn chưa được giải trừ hết.” Cố Mạc đau lòng nói.
Anh vô cùng khổ sở, tại sao những lúc cô gặp khó khăn nguy hiểm như thế anh lại không thể ở bên bảo vệ cô.
"Không phải đã tốt rồi sao?" Tiếu Nhiễm nghi hoặc nhìn Cố Mạc.
Cô cho rằng cô nhớ tới chuyện mình bị thôi miên, nhớ tới chân tướng của việc Tưởng phu nhân rơi xuống lầu thì thuật thôi miên cũng được giải trừ rồi.
Chẳng lẽ không đúng?
"Anh nghi ngờ... Ứng Mẫn tiến hành thôi miên chiều sâu đối với em..." Cố Mạc tự trách nói.
Nếu không phải liên quan đến anh, Tiếu Nhiễm hẳn cũng sẽ không bị Ứng Mẫn thôi miên, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này.
Anh chính là căn nguyên gián tiếp tạo nên nhiều bi kịch như thế này.
"Cố Mạc, em sợ!" Tiếu Nhiễm lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Trước cô vẫn chỉ cho kia là một giấc mộng, là do việc rơi xuống lầu kia đã tạo thành một bóng ma trong lòng cô. Không nghĩ tới lại có quan hệ cùng với thuật thôi miên của Ứng Mẫn.
"Đừng sợ! Có anh rồi." Cố Mạc nhẹ vỗ về tấm lưng của Tiếu Nhiễm, đau lòng an ủi.
"Đừng rời khỏi em!" Tiếu Nhiễm gắt gao ôm lấy eo của Cố Mạc, sợ hãi run rẩy.
Cô không biết thuật thôi miên lợi hại như thế nào và sẽ khiến cho cô xảy ra chuyện gì.
Cô rất sợ hãi.
"Anh sẽ không!" Thanh âm Cố Mạc khàn khan đáp.
Tiếu Nhiễm trốn ở trong lòng anh, cuộn tròn co rút thành một cục. Cô không dám nhắm mắt vì sợ lại bị đột kích.
Cố Mạc khắc sâu được cảm nhận sợ hãi của Tiếu Nhiễm, nên anh gắt gao ôm lấy cô nói: "Nha đầu, có anh ở đây rồi, em cứ an tâm ngủ đi. Nếu em gặp ác mộng anh sẽ đánh thức em dậy."
"Em rất sợ. Em không dám nhắm mắt." Tiếu Nhiễm dùng lực lắc đầu.
Cô phát hiện ra chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên một đường tia sáng chói mắt.
Cố Mạc nâng đôi má Tiếu Nhiễm lên, đặt một nụ hôn lên trán cô, lên chóp mũi cô, khẽ lướt qua lông mi run rẩy của cô, rơi vào gần khóe môi cô. Nụ hôn của anh thành công trấn an được nỗi sợ hãi trong lòng cô khiến cô được thả lỏng.