Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ ngồi ở khu vực nhô lên giữa đường, có trồng cây,hai hàng ghế dài chia giao thông thành hai luồng, quan tâm hỏi han: “Chân còn đau không?”
“Đã không đau rồi.” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, cười trả lời: “Vị đại phu Mông Cổ Cố Nhiên kia cách hai ba ngày lại chạy tới xem mình, nhìn vẻ mặt của anh ấy, chắc là khôi phục cũng không tệ lắm, chắc thạch cao cũng nhanh được đập rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Hạo rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Sắp nghỉ đỗng, cậu không hẹn Tiếu Nhiễm ra ngoài chơi à?” Vương Giai Tuệ tò mò hỏi.
Cố biết Ninh Hạo thầm mến Tiếu Nhiễm, cho dù chỉ có thể làm lá cây cũng cần phải ở lại bên cạnh Tiếu Nhiễm. Phần si tình này của Ninh Hạo khiến cô vừa hâm mộ lạ vừa khổ sở.
Người si tình rất dễ bị tổn thương.
Cô hi vọng Ninh Hạo sẽ không giống cô... khó chịu.
“Cậu ấy không có ở thành phố A. Buổi sáng mình gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy nói là ông ngoại bị bệnh phải nằm viện, tạm thời cậu ấy muốn ở lại Hắc Hà chăm sóc ông.” Ninh Hạo nhàn nhạt cười.
“Hắc Hà?” Vương Giai Tuệ kinh ngạc mở to mắt: “Chỗ đấy rất xa, nơi đó rất lạnh đi.”
Đối với những người ngay cả tuyết cũng chưa thấy qua như bọn họ, cảm giác Hắc Hà rất xa xôi giống như ở chân trời vậy.
“Chắc thế. Đó là nơi mẹ cậu ấy sinh ra.” Ninh Hạo cười nói: “Một nơi rất đẹp.”
“Hiện giờ đúng là toàn băng tuyết đi?” Tuy không đi qua Hắc Hà, nhưng trong ấn tượng Đông Bắc là toàn một mảng tuyết trắng phau phau.
“Rất đẹp.” Ninh Hạo cười tiếp lời.
Vương Giai Tuệ nhìn anh nở nụ cười một cái, đôi con người đen thâm sâu lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Ninh Hạo bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng. anh lấy một cái hộp giấy ở bên cạnh đưa cho cô: “Mua cho cậu?”
“Cho mình sao?” Vương Giai Tuệ bất ngờ nhận lấy.
“Lúc đi ngang qua 85’C, thuận tiện mua mấy miếng bánh ngọt!” Ninh Hạo nhìn thấy cô cười, tâm tình cũng trở nên rộng rãi. Cùng với cô thật bình tĩnh, không có quá đa tình dao động. cô không giống như Tiếu Nhiễm luôn tràn đầy sinh lực, không mạnh mẽ mà lại cực kỳ yên tĩnh, sẽ làm một người tri kỷ lắng nghe, cho nên lúc tâm tình anh buồn bực, sẽ nhớ đến cô.
“Bánh ngọt 85’C? Mình thích nhất!” Vương Giai Tuệ hưng phấn mở hộp giấy, quả nhiên thấy mấy miếng bánh ngọt được chế tác tinh xảo ở bên trong. Mấy ngày nay Cố Nhiên thường xuyên mua cho cô các loại đồ ăn vặt mỹ vị, đưa tới khiến cô luyện thành mỹ thực gia rồi. Cô yêu hương vị của 85’C đều do Cố Nhiên, chứ theo tình hình gia đình cô, căn bản không thể ăn nổi. Tuy Cố Mạc cho hai mẹ con cô một trăm vạn, nhưng mẹ cô lại chưa dùng qua. Mẹ nói vô công bất thụ lộc, những tiền bạc này tiêu vào sẽ bất an. Cho nên cô và mẹ vẫn sống cực kỳ kham khổ như cũ, nhưng lại rất vui vẻ. Cô không giống những ngày trước thường hay hối hận nữa, tâm tính cũng trở nên hiền hòa, không còn ghen tỵ với những người có điều kiện tốt hơn mình.
“Nếm thử xem.” Ninh Hạo cười đề nghị.
Vương Giai Tuệ cầm lấy một miếng bánh ngọt, cười nhét vào trong miệng, nhưng bánh ngọt còn chưa đến bên miệng, đã bị một bàn tay chặn lại.
“Thứ tốt thì phải được chia sẻ.” Cố Nhiên khí phách cầm cổ tay Vương Giai Tuệ, cương thế nhét bánh ngọt vào trong miệng mình.
“Đó là của em!” Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Cố nhiên, gương mặt tinh xảo lập tức trở nên sinh động, con người đen sáng lên như ngọc trong đêm.
“Qủy hẹp hòi!” Cố Nhiên cười nhíu mày.
“Đây là của Ninh Hạo đưa cho em! Không có của anh!” Vương Giai Tuệ chu miệng kháng nghị.
Cố Nhiên nghe được cô nói, nhướng mày lại đoạt lấy một miếng nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Hôm nay bếp trưởng mắc bệnh rồi? Hương vị thế nào mà ăn vào không giống 85’c?