Nghĩ đến ba mất chức chủ nhiệm khoa ngay trong tầm tay, cô ta tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi cũng vì tốt cho bạn thôi! Minh Minh, đưa di động cho tôi!" Vương Giai Tuệ ngăn Hạ Minh Minh định xông vào, kiên định nói.
Hạ Minh Minh giữ chặt điện thoại trước ngực, âm ngoan trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ: "Vương Giai Tuệ, tao vẫn coi mày là bạn bè không ngờ mày lại là đồ phản bội! Tao không đưa điện thoại cho mày, tao sẽ gửi chỗ ảnh này đến các tòa báo ở thành phố A để mọi người biết vợ Cố Mạc không biết an phận, đi ngoại tình! Tránh ra!"
Thấy Hạ Minh Minh dùng sức đẩy mình, Vương Giai Tuệ thuận tiện đoạt điện thoại trong tay Hạ Minh Minh, nhanh chóng xóa bỏ tất cả ảnh rồi trả lại cho cô ta: "Minh Minh, bạn có thể nói tôi nịnh bợ Tiếu Nhiễm, tôi không quan tâm bởi vì bạn ấy xứng đáng để mình nịnh bợ. Tôi khuyên bạn nên sớm tỉnh ngộ, quay đầu là bờ. Tiếu Nhiễm không phải là người dễ trêu chọc đâu!"
"Không phải cô ta chỉ ỷ vào sự yêu chiều của Cố Mạc sao? Khi cô ta không còn gì nữa thì không biết kết cục sẽ thảm như thế nào đâu!" Hạ Minh Minh cao ngạo lắc mái tóc đuôi ngựa, đi qua Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ thấy bóng dáng Hạ Minh Minh dần biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn u mê như vậy thật không có thuốc chữa! Minh Minh, nếu còn tiếp tục như vậy, người nhận lấy kết cục thê thảm chính là bạn thôi!"
Thật không biết nên nói Hạ Minh Minh ngu dốt hay thông minh dây.
Chuyện bỏ thuốc xổ kia còn không khiến cho cô ta nhận ra được bối cảnh Tiếu Nhiễm khủng như thế nào sao?
Vậy mà Hạ Minh Minh vẫn muốn hại Tiếu Nhiễm.
Cô ta không sợ Cố Mạc càng trả thù ác độc hơn sao.
Nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng, tàn khốc kia, Vương Giai Tuệ chỉ biết lắc đầu.
Cũng may giờ đây cô ấy không đối đầu với Cố Mạc.
Rõ ràng Minh Minh không có ý định buông tha Tiếu Nhiễm, vậy cô ấy phải làm sao vừa có thể bảo vệ được Tiếu Nhiễm, lại còn không để Minh Minh bị Cố Mạc trả thù?
Việc này thật sự khiến người ta đau đầu.
Nếu như nói rõ hành vi vừa rồi của Minh Minh cho Cố Mạc biết, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho Hạ Minh Minh. Mà cô ấy cũng sẽ biết thành một kẻ ti tiện chỉ biết hãm hại bạn bè.
Phải nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường.
Vương Giai Tuệ đi xuống sân, nhìn xung quanh thấy không có ai mới gọi điện cho Hạ Trấn Viễn: "Bác Hạ, con là Vương Giai Tuệ - bạn học của Minh Minh!"
"A — Giai Tuệ, có phải Minh Minh xảy ra chuyện gì không?" Hạ Trấn Viễn vừa nghe thấy đối phương là bạn học của con gái, lập tức vội vàng hỏi han.
"Bác Hạ, bác đừng vội, hiện tại không có chuyện gì. Lần trước, con và Minh Minh đã bỏ thuốc xổ hại Tiếu Nhiễm. Chắc bác cũng biết chuyện này, con cũng biết mình sai nhưng dường như Minh Minh vẫn còn chút oán hận với Tiếu Nhiễm nên muốn trả thù bạn ấy!" Vương Giai Tuệ lo lắng.
"Đứa nhỏ này! Bác đã nói nó không biết bao nhiêu lần! Không được động đến Tiếu Nhiễm nữa! Phải có mối quan hệ tốt với bạn bè! Con bé lại coi lời của bác như gió thoảng bên tai!" Hạ Trấn Viễn có chút tức giận.
"Con nghĩ bác nên khuyên nhủ bạn ấy! Tiếu Nhiễm là một cô gái rất lương thiện. Chúng ta không thể vì ghen tị mà phạm sai lần nữa. Hơn nữa, nếu Cố Mạc trả thù hai nhà chúng ta thì chúng ta sẽ không chịu được! Bác nói có đúng không?" Vương Giai Tuệ hiểu tình hiểu lý nói.
"Đúng! Đúng! Đúng! Minh Minh không hiểu lý lẽ như con!" Hạ Trấn Viễn cảm khái thở dài.
"Vậy con xin nhờ bác chuyện Minh Minh! Minh Minh và Tiếu Nhiễm đều là bạn con! Con không hi vọng bất cứ ai gặp tổn thương!" Vương Giai Tuệ thật thà nói.
"Bác sẽ khuyên nó! Hi vọng con bé có thể nghe lời bác, không tiếp tục cố chấp nữa!" Hạ Trấn Viễn nói xong, còn cảm ơn Vương Giai Tuệ.
"Bác đừng khách khí với con!" Vương Giai Tuệ cúp điện thoại xong, thở phào nhẹ nhõm.
Không cần làm kẻ ty tiện!
Hi vọng Hạ Minh Minh có thể nghe lời ba, biết quay đầu.