Cô ghen tị với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm bốc đồng vậy mà có thể nhận được sự yêu thương của mọi người.
Mà người vẫn luôn nhu thuận như cô lại chẳng được ai yêu.
Cô không cam lòng!
Tiếu Nhiễm chẳng những không bị hủy trong sạch, ngẫu nhiên lại còn được gả cho người tốt như vậy. Điều này làm cho Tiêu Nhiễm dù có bị ghen ghét hơn nữa cô cũng không cam lòng.
Cố Mạc thật sự là một người đàn ông ngu dốt, đã ăn một trận mất mặt nhục nhã như vậy trước truyền thông chỉ vì Tiêu Nhiễm vậy mà có bao nhiêu cơ hội trả thù tốt như thế nhưng anh ta vẫn không tận dụng, lại còn ngu ngốc đi cưới Tiếu Nhiễm làm vợ.
Hủy đi người yêu thương nhất trong lòng anh ta là một quân cờ vô dụng mà mẹ đã hạ. Chẳng những không hại được Tiêu Nhiễm mà còn để cho cô ta nhặt được cái phúc trong họa, được người tài phú, bạc triệu vây quanh, không, có lẽ là phải là bạc tỷ mới đúng.
Cố Mạc, người đàn ông này quả thực là thâm tàng bất lộ, anh giống như một câu đố, rất ít khi truyền thông có thể mò được đến anh. Cũng chính vì vậy mà gia đình của anh như thế nào không một ai có thể biết được.
Nguyên bản cô ta cho rằng Cố Mạc cùng lắm cũng chỉ là một bác sĩ chuyên môn bình thường của Trung Quốc, tài sản nhiều nhất cũng chỉ đến trăm triệu . Không nghĩ tới trong nhà anh khắp nơi đều là đồ cổ. Đằng kia là chiếc khăn lụa vàng che phủ lên chiếc bàn gỗ lim được trạm khắc tinh tế. Cô ta vừa mới lên mạng tra cứu một phen, có người nói rằng cái bàn này phải có giá đến nghìn vạn. Trong nhà anh ta vơ đại một cái cũng có giá không dưới một triệu.
Anh ta như thế nào mà có thể trong năm năm ngắn ngủi đã tích lũy được khối tài sản kếch sù như thế?
Tiếu Lạc không chỉ có ghen tị, mà đối với Cố Mạc còn nảy sinh ra một loại sùng bái nhất định.
Nhân vật lợi hại như vậy tại sao lại có thể là anh rể của cô ta chứ!
Chẳng nhẽ cô ta cứ như vậy mà để cho Tiếu Nhiễm hưởng thụ khối tài sản bạc tỷ này sao?
...
Tiếu Nhiễm mơ mơ màng màng cảm giác được có người sờ trán cô, cô liền cố sức mở to mắt. Đúng lúc đó cô bắt gặp được ánh mắt tràn đầy lo lắng của Cố Mạc, giọng nói khàn khàn yếu ớt kêu lên một tiếng"Cố Mạc."
"Thuốc có tác dụng rồi.Cả người em đều là mồ hôi. Anh đi lau thân thể cho em." Ánh mắt Cố Mạc dịu dàng như tiêm nhiễm vào đầu Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc cầm một chiếc khăn nóng, nhẹ nhàng lau trán, đôi má, gáy... cho Tiếu Nhiễm
Không biết đã đổi mấy chậu nước, rốt cục anh cũng lau xong. Cố Mạc thay cho Tiêu Nhiễm một chiếc áo ngủ sạch sẽ, lúc này mới cởi giày lên giường, nằm xuống bên người Tiếu Nhiễm, ôm cô vào trong lòng.
Tiếu Nhiễm hưởng thụ săn sóc cùng ôn nhu của anh, không nói gì.
"Ngủ đi. Hi vọng ngày mai rời giường em sẽ hoàn toàn khỏi bệnh." Cố Mạc nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tiêu Nhiễm, thanh âm trầm thấp nói.
"Cố Mạc, người đầu tiên để anh phải hầu hạ như vậy, em có phải là người thứ nhất không?" Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt hi vọng nhìn anh.
"Không phải!" Cố Mạc nhàn nhạt nở nụ cười, nếu không phải Tiếu Nhiễm nhìn chằm chằm vào mặt anh, căn bản cũng sẽ không phát hiện ra tia cười yếu ớt kia.
"Em biết. Người thứ nhất chắc chắn là chị ấy." Tiếu Nhiễm mất mác cúi đầu.
Trái tim anh vẫn như cũ là hình bóng của Tưởng Y Nhiên, lúc nói chuyện với nhau khẳng định bọn họ vô cùng thân mật.
Nghĩ như vậy, trái tim cô như đang bị sát muối, chua xót đến khó chịu.
Cố Mạc xoa xoa mặt cô, cười nói: "Sai rồi! Người thứ nhất anh hầu hạ là bệnh nhân của anh. Em đã quên anh là một bác sĩ."
"Thật sự?" Tiếu Nhiễm một lần nữa nở nụ cười, ôm lấy thắt lưng Cố Mạc vui vẻ hỏi.
"Giả sao được!" Cố Mạc vuốt ve mái tóc Tiếu Nhiễm, cười nói."Em không cần ghen tị, đối phương là đứa bé năm tuổi, là người bệnh bị ung thư não. Cha mẹ đứa nhỏ vì không kiếm đủ tiền thuốc men liền vất nó lại bệnh viện."