“Hôn lễ?” Nghe được Cố Tương nói, Cố Mạc nhíu mi: “Hủy bỏ!”
Tiếu Nhiễm thương tâm buông mắt xuống, dùng lực kéo váy.
Anh biết cô là hung thủ, sao còn có thể nguyện ý cho cô một buổi hôn lễ?
“Hai người làm sao thế?” Bà nội Cố phát hiện có gì đó không thích hợp, hoài nghi nhìn cháu trai và cháu dâu.
“Qua thời gian nữa lại nói.” Cố Mạc nhíu mày, âm thanh khàn khàn.
“Qua? Qua bao lâu?” Chu Cầm cũng nhìn con trai mình.
Tuy bà không quá hài lòng với Tiếu Nhiễm, nhưng nếu như đã lĩnh giấy chững nhận kết hôn, cũng nên có hôn lễ.
Tiếu Nhiễm khẩn trương giải thích với Chu Cầm: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm. Gần đây Cố Mạc bận quá, đi Thụy Sĩ anh ấy cũng bận rộn công tác. Hôn lễ thật sự không vội.”
“Cháu không vội nhưng bà vội!” Bà nội vỗ hai chân tê liệt nói với bọn họ: “Bà cũng đã hơn 70 tuổi, các người không đình j cho tôi nhìn thấy chắt sao?”
“bà nội, bà đừng vội.” Tiếu Nhiễm lo lắng chớp mắt, không biết nói gì cho tốt: “Cố Mạc sẽ có chuẩn bị, đúng không?”
Tiếu Nhiễm cầu xin nhìn Cố Mạc, hi vọng anh có thể khuyên nhủ bà.
Cố Mạc lạnh lùng nhìn cô, hồi lâu không trả lời.
Tiếu Nhiễm xấu hổ thất thần, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.
Anh đã không muốn nói chuyện với cô rồi!
Đây là có bao nhiêu hận?
“Anh, hai người sao thế?” Cố Tương nghi ngờ nhìn hai người. Quan hệ của hai người này có chút vi diệu. Một người lạnh lùng, một người sợ sệt, này cũng không phải là quan hệ mà vợ chồng mới cưới nên có: “Nháo cãi nhau rồi hả?”
“Em nhìn tám phần là yêu cầu quá độ.” Cố Nhiên trêu chọc nói
“Ngu ngốc!” Cố Tương khinh thường đưa cho Cố Nhiên một cái liếc mắt.
“Anh ngu dốt? Anh nói cho em biết, anh là đệ nhất đao ở khoa chỉnh hình!” Cố Nhiên lớn tiếng kháng nghị.
“Biết, mỗi ngày dịch xương đến u mê.” Cố Tương thất vọng lắc đầu.
Cố Nhiên dùng lức hất đầu Cố Tương: “Chỉ có em, người con gái ngu ngốc mắt mù mới dám nói anh khờ!”
Tiếu Nhiễm khẩn trương nhìn thoáng qua Cố Mạc.
Hẳn là anh không muốn cử hành hôn lễ đi?
“Thật ra... giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy, hôn lễ chỉ là một hình thức. Con không cần.” Cô miễn cưỡng cười.
“Sao có thể không cần? Cả đời người phụ nữ chỉ có một lần.” Cố Tương không ủng hộ nhìn Tiếu Nhiễm: “Đương nhiên trừ khi tái hôn.”
Tiếu Nhiễm nghe cô nói, trái tim bắt đầu rỉ máu.
Có lẽ quá không được bao lâu, hôn nhân của cô và Cố Mạc sẽ kết thúc.
Không phải Cố Mạc, cô còn có thể nguyện ý sao?
Đột nhiên trái tim rất khó chịu, cô rất muốn tìm một chỗ để khóc.
Chu cầm nhìn mấy đứa bé, khẽ nhíu mày một cái: “Ăn cơm trước. Cơm nước xong lại nghiên cứu xem khi nào thì cử hành hôn lễ.”
Cố Mạc im lặng đứng dậy, đi vào nhà ăn giúp bà nội. Khi anh đưa xe lăn của bà đến vị trí tốt, liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, toàn bộ đều không liếc cô đến một cái.
Tiếu Nhiễm đang muốn ngồi bên cạnh anh, lại bị Cố Tương kéo đến bên kia.
“Chị dâu nhỏ, nói thật với em đi.” Cố Tương muốn Tiếu Nhiễm ngả bài.
“Thật sự không có gì.” Tiếu Nhiễm nói xong, bỏ chạy khỏi Cố Tương, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Mạc đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
Chu Cầm ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, nhìn con trai ở đối diện, lạnh lùng nói: “Cố Mạc, Tiếu Nhiễm là con chọn. Cưới vợ không cho mẹ quản, hôn lễ nhất định phải nghe mẹ!”