Lúc Lynda và TRịnh Húc đưa đến cửa, Lynda đột nhiên xoay người, hốc mắt ẩm ướt nhìn Tiếu Nhiễm: “Tiếu Nhiễm, chị có thể ôm Cố Mạc không?”
“A?” Tiếu Nhiễm lập tức sửng sốt.
Lynda còn chưa bỏ xuống được thầm mến đối với Cố Mạc sao?
Lynda nhìn ra được sự hoài nghi của Tiếu Nhiễm, xì một tiếng nở nụ cười: “Tiếu Nhiễm, em đừng hiểu lầm, chỉ là một cái ôm cảm ơn.”
Tiếu Nhiễm lập tức thoải mái cười đẩy Cố Mạc đi: “Chị cứ tùy tiện ôm.”
“Tùy tiện ôm? Tiếu Nhiễm, em cũng hào phóng quá.” Lynda trêu chọc nói.
“Chỉ hào phóng với chị thôi, nếu người phụ nữ khác đòi ngấp nghé anh ấy, em nhất định sẽ định tội cô ta.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi.
“Thật là hung hãn, chị cũng không dám xuống tay ôm người đàn ông của em đâu.” Lynda cười nói xong, quay đầu nói với Trịnh Húc: “Không cho anh ghen, ôm không liên quan đến tình yêu.”
“Anh biết.” Trịnh Húc thản nhiên cười hôn lên môi Lynda.
Nếu cô không buông xuống tình cảm đối với Cố Mạc, thì chắc chắn sẽ không nhận lời cầu hôn của mình.
Anh hoàn toàn tin tưởng Lynda.
Lynda thế này mới cười đi lên trước, nhẹ nhàng ôm Cố Mạc: “Cố Mạc, cảm ơn mấy năm nay anh bao dung với chúng tôi. Bởi vì yêu sai, tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, nhưng anh cũng chưa sa thải tôi. May mắn có anh, tôi mới có thể tìm được một người chồng tốt như Trịnh Húc. Cảm ơn anh.”
“Cần phải hạnh phúc!” Cố Mạc vỗ nhẹ lưng của Lynda.
Lynda buông anh ra, dùng sức cười gật đầu: “Điểm này không cần anh phải lo, chúng ta nhất định sẽ như thế.”
Lynda nói xong, chặt chẽ cầm lấy tay của TRịnh Húc, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời ngày hè, khiến cho người ta mờ mắt.
“Cố tổng, tôi và Lynda trở về đây.” Trịnh Húc dùng tay còn lại bắt tay Cố Mạc, sau đó đưa Lynda lên xe rời đi.
Bà nội nhìn hai người rời đi, vui mừng cười nói: “Hai đứa bé này thật xứng đôi, một đứa động một đứa tĩnh, tính cách vừa vặn bù cho nhau, vĩnh viễn không ầm ĩ với nhau.”
“Bà nội, bà thật hay.” Tiếu Nhiễm ngồi xuống bên cạnh bà, cười nói.
“Bà sống bảy tám chục tuổi vô dụng sao?” Bà nội giả bộ bất mãn chu miệng.
“Bà già rồi có hỏa nhãn kim tinh.” Tiếu Nhiễm lập tức nịnh nọt dỗ bà nội, đến khi bà tươi cười rạng rỡ.
Bà nội vui vẻ véo má cô: “Đứa nhỏ này, miệng thật ngọt.”
Tiếu Nhiễm rúc vào bên cạnh bà, giống như đứa trẻ làm nũng.
Nhìn thấy Cố Mạc đi tới, chân vẫn có chút thậm thọt, cô lập tức vươn tay đỡ anh.
Bà nội nhìn anh, vừa lòng nói: “Chân của cháu sẽ nhanh khỏi.”
“Công lao của bác sĩ Mông Cổ.”
“Lúc ấy thiếu chút nữa anh khiến bác sĩ kia khóc. Bà nội, bà cũng không biết lúc ấy anh ấy hung dữ thế nào đâu, dáng vẻ không trị hết thì sẽ ninh đầu ông ấy.” tiếu Nhiễm khoa trương cười nói: “Hiện giờ biết người ta y thuật cao minh, còn gọi là bác sĩ Mông Cổ?”
“Không phải anh sốt ruột sao?” Cố Mạc chột dạ nhếch miệng.
Đương nhiên nhìn thấy Tiếu Nhiễm cả người toàn máu, anh thật sự phát điên.
“Mẹ cháu bảo cháu đưa Tiếu Nhiễm đến bệnh viện kiểm tra. Thừa lúc còn sớm, cháu nhanh đưa nó đi đi.” Bà nội Cố đột nhiên nhớ ra, nhìn tinh thần của Tiếu Nhiễm không tồi, lập tức thúc giục.
“Bà không nói thì cháu cũng quên mất.” Cố Mạc thế này mới nhớ tới mẹ đã dặn. cầm lấy chìa khóa xe đưa Tiếu Nhiễm rời đi.
“Chân của anh có được không?” Tiếu Nhiễm lo lắng hỏi.
Cố Mạc lặng đi một chút.
Anh đã quên chân mình còn bị thương.
Chân phải hoạt động khi còn có thể đau, chỉ sợ phanh và chân ga không linh hoạt.
“Anh gọi điện bảo Tiểu Trương đến.” Cố Mạc lập tức gọi điện thoại qua.