Cố Tương mới được Cố Mạc ôm vào cửa, Cố Hoài Lễ và Chu Cầm liền đi qua.
“Bị thương nghiêm trọng không?” Chu Cầm mất bình tĩnh, nhanh chóng hỏi han.
Cố Tương tránh thoát khỏi cái ôm của Cố Mạc, khóc nhào vào trong lòng mẹ: “Ba, mẹ, lúc con ngã xuống núi cứ nghĩ là cả đời này không thấy được mẹ nữa.”
“Không ngã hỏng người là được rồi.” Nhìn thấy con gái có thể đứng, lúc này Chu Cầm mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhẹ lưng cô.
“Lúc lên núi không có chút tín hiệu nào, con không gọi điện thoại được, la bàn cũng bị hỏng.” Cố Tương nhớ đến tình huống lúc đó, lúc này mới nghĩ lại mà sợ. Lúc ấy chỉ nghĩ nhất định phải đi tiếp, không được sợ hãi như vậy: “Thiếu chút nữa là không về được rồi.”
“Thiếu chút nữa liền không về được.” Cố Mạc lạnh mặt nói: “Xông vào bãi mìn, thiếu chút nữa đảo loạn diễn tập. Nếu đội trưởng Trần không bắt được, mạng của em đã mất lâu rồi.”
Nghe được Cố Mạc nói, sắc mặt của Cố Hoài Lễ và Chu Cầm đều trắng bệch, bọn họ đều nghe hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
“Em biết anh ấy đã cứu em, em cảm ơn rồi.” Cố Tương tủi thân hếch miệng nhỏ lên.
“Tiểu Mạc, Cố Tương bị kinh động, con nói ít đi vài câu đi.” Chu Cầm phụng phịu nói.
“Vẫn là mẹ thương con.” Cố Tương ôm cổ Chu Cầm, làm nũng nói.
“Anh con nói con cũng vì thương con. Nếu không thì con sống chết mắc mớ gì đến chúng ta?” Cố Hoài Lễ nghiêm mặt dạy dỗ.
Bởi vì Cố Tương là con gái duy nhất của bọn họ, từ nhỏ đã dung túng nhiều một chút. Có lẽ vì thế cho nên tính tình của cô có chút hoang dã, yêu thích tự do.
“Biết ạ.” Cố Tương ru rú trong lòng Chu Cầm, giống như đứa bé tìm kiếm an ủi.
“Được rồi, trở về là tốt rồi, bị thương ngoài da vãi ngày sẽ tốt. lát nữa bà nội con thức dậy đừng ai nói chuyện này cho bà biết, miễn cho bà lo lắng.” Chu Cầm vừa an ủi Cố Tương, vừa dặn dò mọi người.
“Biết rồi.” Cố Tương hôn lên mặt mẹ mình: “Mẹ con đúng là mẹ hiền lành nhất, vẫn là con dâu vĩ đại.”“Con nha!” Chu Cầm dùng ngón tay búng một cái lên trán của Cố Tương, không thể che hết cưng chiều: “Được chuyện này mới biết sợ hãi.”
“Mẹ, con sai rồi, con sẽ không đi thám hiểm cùng những đoàn du lịch không đáng tin như vậy nữa.” Cố Tương ôm lấy bả vai của Chu Cầm, làm nũng nói.
“Nhanh vào nhà ngồi nghỉ ngơi. Lát nữa Cố Nhiên sẽ về, để nó nhìn qua vết thương.” Chu Cầm đau lòng nói.
Lúc này Cố Hoài Lễ mới nhớ đến chân của con gái bị đau, nhanh tiến lên đỡ lấy cô, cùng với vợ dìu con gái về phòng.
Tiếu Nhiễm vẫn đứng bên cạnh Cố Mạc, vẻ mặt hâm mộ nhìn Cố Tương làm nũng trước mặt mẹ.
Hóa ra có mẹ cưng chiều là cảm giác hạnh phúc như vậy.
Nếu mẹ còn sống, lúc bị đau đớn, cô cũng có thể hạnh phúc chui vào lòng mẹ tìm kiếm an ủi như thế.
Chị Cố Tương quá hạnh phúc rồi.
Cố Mạc ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Lúc em muốn khóc, bờ vai của anh có thể cho em mượn.”
Bốn tuổi đã mất mẹ, mẹ kế lại là Dương Nguyệt Quyên độc ác kia, Tiếu Nhiễm là đứa trẻ thiếu tình thương của mẹ biết nhường nào. Từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn ra được cô khát vọng thế nào với tình thương của mẹ. Đau lòng chính là tâm tình duy nhất của anh.
“Chú, hiện giờ trên người em không có nhìn thấy được ánh sáng của mẹ, không còn cách nào khác chỉ có thể coi anh là mẹ em.” Tiếu Nhiễm thu lại mất mác, có chút nghịch ngợm nói ở trong lòng Cố Mạc.
Cố Mạc nhíu mày: “Anh không muốn làm mẹ em.”
“Anh là ba em.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
“Có ba nào đêm hôm đều ngủ cùng chăn với con gái không?” Cố Mạc hỏi bên tai cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng lên xấu hổ.