“Sắc lang!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt, dán lại trên người anh, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ chỉ một chút anh cũng sẽ không khống chế được. Nghiêng phía trên kia đúng là camera! Cô xấu hổ nhìn thoáng qua hướng có camera, cắn môi.
“Chúng ta là vợ chồng, trong phạm vi hợp pháp, yêu thương em như thế nào đều có thể. Em đã thấy vợ chồng nhà nào mà chỉ che chăn bông nói chuyện phiếm chưa?” Cố Mạc không thẹn thùng chút nào, thậm chí có thể nói đúng lý hợp tình: “Mà còn, tôi là người đàn ông bình thường!”
“Anh chỉ biết lấy hôn nhân để bắt nạt tôi!” Tiếu Nhiễm hung hăng cúi đầu, ngăn cách qua áo sơ mi, cắn lên ngực của anh.
“Pháp luật giao cho tôi quyền lợi!” Cố Mạc lần mò gáy trắng như tuyết của Tiếu Nhiễm, cắn lên vành tai của cô.
Tiếu Nhiễm xấu hổ đến nhảy dựng lên, đỏ mặt chạy lên lầu.
Cô nói không lại Cố Mạc, nhưng là cô không dễ dàng tiêu giận như vậy đâu.
Anh cho rằng tát cô một cái, sau đó hôn cô một cái, cô có thể quên đi một cái tát kia sao?
Lại nói trong lòng anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp, anh cho cô là cái gì rồi hả?
Nghĩ muốn lên giường thì liền lên giường?
Kia phải được cô đồng ý mới được!
Trong kỳ hạn một năm hôn nhân này, cô hẳn sẽ không để cho anh lại lên giường của cô.
Cô muốn ở riêng!
Đúng! Ở riêng!
Lúc đi qua cầu thang, đột nhiên cô nhìn thấy dì Lưu đang đứng ở cửa phòng bếp, xấu hổ bưng một bát canh cá ra ngoài, không biết nên đi vào hay đi ra.
Tiếu Nhiễm xấu hổ đến khô nóng không thôi.
Chẳng lẽ Bà nội quản gia vừa mới nhìn thấy cô đè lên chú rồi hả?
Không muốn gặp người khác nữa.
Mắc cỡ chết được!
nguồn dịch nhanh : thichdoctruyen.com
Cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xấu hổ giải thích nói: “Bà nội, cháu vừa mới... vừa mới không cẩn thận ngã xuống....”
“Hòa hảo là được. Vợ chồng thôi, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa. Mau tới đây ăn cơm.” Dì Lưu hiền lành cười gọi Tiếu Nhiễm.
“Chúng ta thật sự không phải!” Tiếu Nhiễm cảm giác càng giải thích càng loạn, liền ngậm miệng.
Cố Mạc không biết lúc nào đã ra ngoài lấy hành lý của cô đi vào, anh đưa rương hành lý đến góc cầu thang, sau đó tiến lên ôm Tiếu Nhiễm: “Em vừa lúc đang nóng trong người, muốn bồi bổ thân thể cho tốt.”
“Không cần anh để ý!” Tiếu Nhiễm phản nghịch lắc lắc người, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Cố Mạc.
“Ngày mai mua điện thoại mới cho em.” Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm đang tức giận, lại hứa hẹn.
“Tôi muốn cũ.” Tiếu Nhiễm một chút cũng không cần. Điện thoại cũ có rất nhiều số điện thoại của bạn học, nếu đã hư hỏng không được, lại một lần nữa lấy hết được danh bạ là một chuyện khó, không thể liên hệ được với những bạn học cùng tiểu học và cấp hai rồi. Nghĩ vậy, cô không khỏi căm giận trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái.
“Điện thoại, đổi toàn bộ mới lại!” Cố Mạc trầm mặt xuống, không cảm xúc bóp eo của Tiếu Nhiễm.
Cô liền như thế muốn gọi điện thoại cho Ninh Hạo?
“Anh... không phân rõ phải trái! Không ai có quyền quản tôi!” Tiếu Nhiễm tức đổ máu.
“Ăn không đủ no không còn sức.” Cố Mạc án ở bên cạnh cô: “Ăn cơm!”
Quản gia lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm. Cảm tình này vợ chồng son còn chưa hòa hảo. Vừa mới không phải hôn nhân đã thấy hỏa thiêu nhau à?
Có lẽ thật sự rất đói, có lẽ là đồ ăn thật thơm, cho nên Tiếu Nhiễm không tiếp tục dỗi, cúi đầu bới cơm.
Xem cô ăn cơm, cả người Cố Mạc mới bớt căng thẳng hơn. Anh cũng im lặng ăn cơm, chỉ là thi thoảng sẽ gắp cho cô vài miếng rau xanh: “Bổ sung thêm nhiều vitamin C đi, sức đề kháng của cơ thể mới tăng lên được.”
Tuy Tiếu Nhiễm đối với anh có cáu giận, cũng chỉ là trừng mắt nhìn anh, sau đó thu lại toàn bộ.