Tiếu Bằng Trình nhìn thấy Trác liệt ngồi ở bên cạnh mình, liền khàn khàn hỏi han: “Ông ngủ thiếp đi rồi à?”
“Uhm. Chú, chú ở đây cũng không làm gì cả, ông cũng không đồng ý gặp chú. Chú quay lại khách sạn nghỉ ngơi đi.” Trác Liệt thật sự nhìn Tiếu Bằng Trình, vô cùng thành khẩn nói.P/s: buổi trưa tiếp tục 2 chương nữa nhé chỉ duy nhất đăng ở Thíchđo.ctruyen nhé
Ông chỉ cần nghe thấy tên dượng sẽ nổi giận, cho nên anh không có cơ hội khuyên ông.
Nhìn thấy mọi người giằng co như vậy, anh lại bất lực.
“Ông... không tha thứ cho chú sao?” Tiếu Bằng Trình bất lực nhìn dưới đất, hai tay vặn vẹo một chỗ.
“Cháu cảm thấy được... hi vọng không lớn. Dù sao cô cũng là con gái ông sủng ái nhất. sau khi cô đi, có một thời gian rất dài ông giống như câm điếc, cái gì cũng không nói. Cháu nhớ có một hôm ông ôm ảnh chụp của cô, nửa đêm vụng trộm rơi lệ>” Trác liệt tâm tình trầm trọng nói.
“Đều là sai lầm của chú.” Tếu Bằng Trình rũ mắt xuống, tràn ngập tự trách nói.
“Chú, có cháu ở bên ông rồi. Ông có chuyện gì cháu đều nói cho chú, chú cứ về khách sạn đi. Nhìn sắc mặt chú không tốt lắm.” Trác lIệt thấy mặt Tiếu Bằng Trình có chút tái nhợt, lại thật sự khuyên nhủ.
“Cho dù là hiện tại chú có tự sát cũng không có cách nào bù lại những lỗi lầm đã từng phạm phải.” Tiếu Bằng Trình hối hận không kịp nói.
“Chú, chú ngàn vạn lần đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng.” Trác liệt có chút khẩn trương nhìn Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình chua xót cười: “Cháu đừng lo lắng, Tiếu Nhiễm và Cố mạc còn chưa thấy viên mãn, chú sẽ không tìm đến cái chết.”
“Bọn họ... không phải rất tốt sao?” Trác Liệt khó hiểu nhìn Tiếu Bằng Trình. Chú làm sao có thể nói vậy? Tiếu Nhiễm và Cố Mạc còn chưa đủ hạnh phúc sao? Chú còn muốn bọn họ ân ái thế nào nữa?
“giữa họ có chút bế tắc.” Sau khi Tiếu Bằng Trình thở dài, bắt đầu nói toàn bộ chuyện của Tiếu Nhiễm và Cố Mạc cho Trác Liệt nghe: “Cho nên, tuy hiện giờ Cố Mạc rất yêu thương Tiếu Nhiễm, chú vẫn đang lo lắng. không biết phu nhân Tưởng kia đến lúc nào lại lên cơn.”
“Chú đừng quá lo lắng. nếu Cố Mạc thiệt tình thích em họ, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc. Chân ái có thể qua được tât cả phá hoại và ác ý.” Trác Liệt thành khẩn nói.
“Chủ cũng hi vọng như thế.” Tiếu bằng Trình trầm trọng nói.
Ông hi vọng Tiếu Nhiễm hạnh phúc hơn bất kỳ ai.
Tiếu Nhiễm là món quà duy nhất mà Nhã Lam để lại cho ông.
Đúng lúc này, di động của Tiếu Bằng Trình lập tức vang lên, ông lấy ra xem.
“Ba, xin ba đừng ly hôn với mẹ con. Mẹ thật sự rất yêu ba. Từ sau khi ba rời đi, mẹ không ăn một tẹo nào cả. Con sợ mẹ đói bụng lắm. Ba, nếu mẹ gặp chuyện không may, con cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. con ở Hắc Hà không có lấy một người quen. Ba, cầu xin ba rồi!” Tiếu Lạc nhắn tin vô cùng đáng thương tội nghiệp.
Tiếu Bằng Trình chỉ nhìn thoáng qua, liền đóng điện thoại lại.
“Chú muốn ly hôn.” Trác Liệt không nghĩ đến Tiếu Bằng Trình vậy mà chỉ vì ông ngoại bất mãn mà đề xuất ly hôn với người phụ nữ kia. Thế nhưng, anh thật không biết quyết định này có sai không. Một người ác độc đến mức một ông lão mắc bệnh nan y mất con gái cũng không tha, ngủ ở bên cạnh thì thật đáng sợ.
“Hôn nhân của chúng ta đã sớm xảy ra vấn đề, chú nhớ kỹ Tiểu Lạc vẫn chịu đựng. nhưng là chú phát hiện lần này nó lại vì mẹ mà thỏa hiệp, đúng là tâm cơ thâm trầm.” Tiếu Bằng Trình đau kịch liệt trả lời: “Vì sao nó không thể đơn thuần đáng yêu như Tiếu Nhiễm?”
Đều là con gái của ông, sao lại khác nhau nhiều như vậy.
Ông nghĩ đến Tiếu Lạc mà thấy đau đớn không muốn đứng dậy.
“Chắc cái này là di truyền đi.” Trác liệt khe khẽ thở dài.