“Vợ bé nhỏ, muốn đi dạo phố không? Trên đường có treo đèn lồng, cực kỳ xinh đẹp.”
“Không muốn!” Vương Giai Tuệ lạnh lùng trả về hai chữa.
“Em sợ có nhiều người sao? Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em! Chắc chắn không để chân em lại bị thương nữa.” Cố Nhiên cố găng thuyết phục cô.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh có thể để cho em yên tĩnh hai ngày được không? Mỗi ngày đều quấn lấy em như vậy, anh không chê em phiền sao?” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
“Không phiền! Anh chỉ sợ em phiền.” Cố Nhiên đùa cười haha: “Vợ bé nhỏ, xuống đây đi! Bên ngoài náo nhiệt như vậy, một mình em ở nhà sẽ buồn chán.”
“Anh làm sao biết em chỉ có một mình?” Vương Giai Tuệ bồn chồn hỏi han.
“Anh nhận được điện thoại của bác gái, bác nói đêm nay chỉ sợ bác không về được, muốn nán lại ở quê thêm hai ngày, để anh qua chăm sóc em. Em xem, anh vừa tan làm liền khẩn trương qua đây, nước còn chưa kịp uống.” Cố Nhiên có chút thương cảm nói.
“Hôm nay anh vừa trực xong?” Vương Giai Tuệ lập tức chạy đến bên cạnh cửa sổ, ngó ra ngoài.
Vương Giai Tuệ xuất hiện ở phía trước cửa sổ, Cố Nhiên lập tức phất tay với cô: “Không có cách nào. Làm bác sĩ khoa chỉnh hình, đến Tết âm lịch cũng bận. Không phải là tay chân bị pháo nổ bị thương, thì là uống say để tự bản thân bị nghiên nát...”
“Kia, anh đi lên ngồi một lát. Em nấu nước cho anh.” Vương Giai Tuệ lập tức thỏa hiệp.
“Thật sao, tốt như vậy sao?” Cố Nhiên vui vẻ cười nói.
“Tới hay không thì tùy!” Vương Giai Tuệ nói xong, cắt đứt điện thoại.
Cố Nhiên cười giống như khỉ ăn trộm đan dược từ lò luyện đan của thái Thượng Lão quân, đẩy cửa xe ra chạy vào nhà trọ.
Đến tầng năm, anh gõ cửa hai lần, không đợi vài giây, cửa liền mở ra.
Vương Giai Tuệ lạnh mặt nói: “Mời vào!”
“Cảm ơn, bên ngoài lạnh lắm, tay chân cũng đã đông cứng cả rồi. Em thực sự là quan âm bồ tát!” Cố Nhiên tiến lên, muốn ôm lấy bả vai Vương Giai Tuệ, lập tức bị cô né tránh.
Vương Giai Tuệ lập tức vươn ra ba ngón tay, nhắc lại với Cố Nhiên: “Đã quy định ba điều, nếu như anh vi phạm, em sẽ đá anh ra ngoaif1”
Cố Nhiên làm vẻ như sắp lau mồ hôi, đáng thương tội nghiệp nói: “Ngoan độc, đây là muốn mưu sát chồng sao!”
Vương Giai Tuệ tức giận túm chặt lấy Cố Nhiên, nhấc chân lên đá: “Ai bảo anh nói hươu nói vượn!”
“Ngừng!” Cố Nhiên khẩn trương giơ hai tay lên, giơ tay đầu hàng: “Em ngừng đá đi, không chân em lại bị thương bây giờ.”
Nghe Cố Nhiên nói vậy, tâm tình của cô có chút phức tạp.
“Anh muốn dùng cà phê, hay dùng trà?” Vương Giai Tuệ bỏ lại anh, xoay người đi vào nhà.
“Tùy đi.” Cố Nhiên cười đi theo đằng sau cô vào nhà.
“Tùy là thứ gì? Trong nhà em không có tùy,.” Vương Giai Tuệ quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
“Anh là nói, chỉ cần em cho anh, bên trong dù là có thạch tín, anh cũng uống hết. cà phê hay trà cũng không thành vấn đề rồi.” Cố Nhiên cười trả lời.
“Thạch tín anh cũng uống? Em đi đến tiệm thuốc mua một cân vậy!” Vương Giai Tuệ lạnh lùng nói.
“Một cân, quả thực là trái tim ác độc, em nghĩ muốn độc chết mấy người như anh?” Cố Nhiên khoa trương toét miệng hỏi.
“Một người!” Vương Giai Tuệ nói xong, nhịn không được nở nụ cười.
“Anh nên tự mình làm thôi!” Cố Nhiên nói xong, vượt qua Vương Giai Tuệ, lập tức đi về phía phòng bếp.
“Đây là nhà em, sao anh lại giống như là nhà anh không khách khí chút nào thế?” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
“Đây là nhà mẹ vợ tương lai của anh, anh khách khí làm gì?” Cố Nhiên quay đầu, trêu tức trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ.