Buổi tối tan học về nhà, Tiếu Nhiễm nhìn thấy nhà thiết kế áo cưới đang ngồi chờ ở phòng khách, bên cạnh là một cái hòm rất lớn.
Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm đi đến, bắt tay với nhà thiết kế:”Đã làm phiền rồi!”
“Lúc Cố tổng gọ cho tôi, đúng lúc tôi vừa làm xong một thiết kế mới, suýt nữa thì không kịp. Lễ phục này tôi đã sửa chữa dựa theo số đo của cô Tiếu.” Nhà thiết kế nghiêm túc nói.
“Cái gì không kịp?” Tiếu Nhiễm bồn chồn nói.
“Mấy ngày trước Cố tổng muốn sửa mấy bộ lễ phục, thời gian rất gấp, thiếu chút nữa không kịp đến ngày hôn lễ.”
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, chăm chú nhìn Cố Mạc:”Dương Nguyệt Quyên đã chuẩn bị cho em hơn mười bộ quần áo, giờ anh lại đặt thêm mấy bộ, sẽ lãng phí đó.”
Cố Mạc ghé vào bên tai Tiếu Nhiễm, cười thấp giọng hỏi:”Em tin vào mắt thẩm mĩ của Dương Nguyệt Quyên sao?”
Tiếu Nhiễm cắn môi, không khỏi bội phục sự cơ trí của Cố Mạc. Từ sự kiện cô dâu hoàng kim kia cô đã đoán được Dương Nguyệt Quyên tuyệt tối sẽ không muốn cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất mà lựa chọn lễ phục.
Vừa hay Cố Mạc lại đoán trước được.
Nhà thiết kế nhìn thấy hai người như không nhận ra sự tồn tại của mình, liền cúi đầu ho khan một tiếng:”Cố tổng, tuy rằng tôi đã sửa lại nhưng vẫn cần cô Tiếu Nhiễm tự mình mặc thử.”
Cố Mạc buông tay Tiếu Nhiễm ra, thản nhiên cười nói:”Mang lên lầu mặc thử đi.”
“Toàn bộ?” Tiếu Nhiễm nhìn cái hòm cạnh sô pha, có chút hoảng sợ.
“Toàn bộ! Nhanh đi!” Cố Mạc khí phách ra lệnh nói.
“Nhiều như vây, sẽ mệt chết mất!” Tiếu Nhiễm khoa trước nhếch miệng.
Sự thật chứng minh, Tiếu Nhiễm tiên đoán rất chính xác. Khi cô thử đến bộ lễ phục thứ mười, liền mệt đến nỗi không đứng dậy nổi.
Cô đi xuống lầu, đứng ở trước mặt nhà thiết kế, chờ đợi anh ta cho ý kiến giống như chờ thẩm phán ra phán quyết.
“Cái tay áo rộng ra một chút, tôi sẽ về sửa lại. Những chỗ còn lại đều hoàn mỹ. Đi thay tiếp bộ khác!”
“Tôi thấy mỗi bộ đều rất ổn rồi, không phải lai phải thay nữa chứ?” Tiếu Nhiễm thương lượng với nhà thiết kế nói.
Nhà thiết kế vẫn chưa trả lời, Cố Mạc đã mở miệng trước:”Nhanh đi thay! Anh không muốn em mặc một bộ áo có chất liệu không phù hợp đứng bên cạnh anh.” Cố Mạc bá đạo nói.
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm đôi mắt u ám bất mãn hình viên đạn bắn về phía Cố Mạc.
Lúc Tiếu Nhiễm lên lầu thay quần áo, nhà thiết kế cười nói với Cố Mạc:”Cố tổng ánh mặt không tồi. Chỉ thông qua hình ảnh có thể chọn được những bộ lễ phục thích hợp nhất.”
“Ánh mắt tốt là do hiểu biết.” Cố Mạc da mặt rất dày nói xong, liền cầm lấy văn kiện trên sô pha nghiêm túc đọc, đánh dấu ý kiến.
Đến khi Tiếu Nhiễm mặt một bộ vát màu xanh lam bọt biển xuất hiện trước mặt Cố Mạc thì anh lập tức buông văn kiên, hai mắt sáng lên:”Hoàn mỹ! Đúng là tiền nào của đấy.”
“Tôi rất tự tin với thiết kế của mình.” Nhà thiết kế kiêu hãnh cười nói.
“Bộ này rất đắt sao?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc hỏi.
“Chồng em có thể kiếm được một bộ chỉ trong một giây.” Cố Mạc cười nói.
“Em sẽ không đau lòng thay anh đâu.” Tiếu Nhiễm cười khẽ le lưỡi, cười rạng rỡ, nháy mắt như sưởi ấm cả căn phòng.
“Nhiệm vụ của em chính là thay anh tiêu tiền! Tiếu bạt mạng!” Cố Mạc cười lớn trả lời.
“Em sẽ không để anh phá sản như vậy đâu.” Tiếu Nhiễm cười nói xong, liền chạy lên lầu.
Đợi đến khi cô thử xong tất cả thì đã bảy rưỡi tối. Cố mạc giữ nhà thiết kế ở lại, nhưng đối phương lấy lí do bận việc uyển chuyển từ chối.