“Ở nơi nào?”
“Bệnh viện.”
“Bác trai ra khỏi phòng quan sát sao?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Uh, Buổi sáng ra tới.”
“Tớ đi thăm bác trai một chút.” Ninh Hạo lạnh nhạt cười nói.
“Không cần làm phiền. Bác sĩ nói tình trạng của ông ấy đã ổn định, mấy ngày nữa có thể xuất viện.” Tiếu Nhiễm khách khí trả lời.
“Tới đã đến cửa bệnh viện. Cậu đợi tớ một lát.” Ninh Hạo cười nói.
“Được.” Tiếu Nhiễm biết từ chối cũng không có ý tứ, liền cười gật đầu.
Tiếu Lạc đi tới, tươi cười ngọt ngào giữ chặt tay Tiếu Nhiễm: “Chị, Ninh Hạo ca ca muốn đến đây sao?”
Tiếu Nhiễm đẩy tay cô ta ra, xa cách nói: “Hắn tới thăm ba ba.”
“Em đi ra cửa đón anh ấy!” Tiếu Lạc nghe xong, lập tức chạy hướng thang máy.
Tiếu Nhiễm nhíu mày mootjc hút, không quá vui vẻ nhìn Tiếu Lạc. Cô nói không lên lời cảm giác đối với Tiếu Lạc, Tiếu Lạc thường thường thân thiết kêu cô chị này chị nọ, nhưng cô vẫn cẩm thấy cùng Tiếu Lạc có một loại ngăn cách. Ba thích vì cô chọn lựa tỉ mỉ một món quà vào các ngày lễ, thuận tiện cũng sẽ mua một phần cho Tiếu Lạc, nhưng mỗi lần Tiếu Lạc đều nói thích phần mà va đưa cho cô, tổng sẽ nghĩ mội biện pháp tranh giành với cô.
“Tiếu Nhiễm, là người bạn học kia của con muốn tới?” Tiếu Bằng Trình tò mò hỏi.
Tiếu Nhiễm gật gật đầu: “Cậu ấy muốn tới thăm ngài.”
“Vậy con còn không tự mình đi nghênh đón. Ngày hôm qua cậu ta đã giúp đỡ ít nhiều.” Tiếu Bằng Trình hòa ái nói.
Tiếu Nhiễm nhấp môi một cái, ngẫm lại là nên đi nghênh đón, có thể tưởng tượng đến Tiếu Lạc đã đi rồi, liền lắc lắc đầu: “Con bồi ba ba.”
“Tiếu Nhiễm, đứa bé kia có phải thích con hay không?” Tiếu Bằng Trình kéo con gái qua, nắm tay cô quan tâm hỏi.
“Ba, con thích Cố Mạc.” Tiếu Nhiễm ỷ ở trước ngực Tiếu Bằng Trình, trịnh trọng nói, “Lớp trưởng tốt lắm, nhưng là là anh trai.”
“Vậy là tốt rồi. Ba còn tưởng rằng phá hủy mối tình đầu của con.” Tiếu Bằng Trình yên tâm tính toán, lộ ra tươi cười thoải mái.
“Không có. Con còn không biết mối tình đầu tư vị là gì thì đã gả cho Cố Mạc. Ba, ba phải bồi thường cho con.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
“Vậy phạt ba ba cưng chìu con cả đời!” Tiếu Bằng Trình đau lòng ôm Tiếu Nhiễm.
“Ba có hai đứa con gái.” Nhớ tới Tiếu Lạc, Tiếu Nhiễm cũng có chút không thoải mái. Hai cha con bọn họ đã sống nương tựa vào nhau hơn mười năm, lại nửa đường đánh ra một cái Dương Nguyệt Quyên cùng Tiếu Lạc, phân đi ba ba một phần yêu thương.
“Tiếu Lạc sao có thể so sánh với con? Con chính là tiểu tình thân của ba ba.” Tiếu Bằng Trình cưng chìu sủng nịnh nói.
“Hừ! Con còn tưởng rằng ba đã sớm quên đâu? Sinh nhật năm nay của con ba cũng chưa mua lễ vật cho con.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Ba ba còn nhớ kỹ. Chỉ sợ con hận ta, vẫn không dám tặng cho con.” Tiếu Bằng Trình lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo, đưa cho Tiếu Nhiễm, “Tâm can bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”
“Chiếc vòng thực đẹp.” Tiếu Nhiễm mở hộp ra, nhìn đến một chiếc vòng cổ trân châu, trân trâu của chiếc vòng cổ giống như một đóa hoa hồng được khảm từ rất nhiều bảo thạch mà thành, lóe ra ánh sáng ngọc quang mang.
“Ở trong lòng của ba ba con còn dễ hỏng hơn hoa hồng.” Tiếu Bằng Trình xoa tóc cuẩ con gái, cưng chìu nói.
Tiếu Nhiễm tới gần, vui vẻ hôn lên má Tiếu Bằng Trình: “Cám ơn ba ba, Con rất thích.”
“Con gái lớn mười tám sẽ thay đổi. Đứa con gái đáng yêu của ta cư nhiên trở nên mê người như vậy. Mẹ con nếu nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.” Tiếu Bằng Trình chợt nhớ tới vợ trước, trong mắt hiện nên thật nhiều chuyện.
“Ba, đeo cho con.” Tiếu Nhiễm đưa chiếc vòng cổ cho ba ba, làm nũng năn nỉ nói.
Tiếu Bằng Trình tiếp nhận chiếc vòng cổ, giúp con gái đeo ở trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Con gái của ta thật đẹp.”