Mục lục
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tiếu Nhiễm ngủ, A Khố cẩn thận nói với mọi người: “Anh rể, Cố Mạc, em cảm giác mọi người ở đây quá nguy hiểm, ngày mai mọi người khẩn trương đưa Tiếu Nhiễm về thành phố A did1”


Nghe được A Khố nói, Cố Mạc ngẩng đầu: “Chú, chú phát hiện điều gì à?”


“Chú vừa xuống núi để xem cạm bẫy kia một chút. Vốn không có bất kỳ dấu hiệu gì của người trong tộc, mà trong hầm cũng không đặt con mồi. Chú cảm thấy việc này rất kỳ quái. Vừa rồi không phải cháu cũng nói có người truy giết bọn cháu sao, Tiếu Nhiễm ở đây quá nguy hiểm, sáng sớm ngày mai chú sẽ đưa các cháu xuống núi.” Vẻ mặt A Khố lo lắng nói.


“Không, cháu muốn tra ra người muốn giết chúng cháu.” Cố Mạc lạnh mặt nói.


“Cháu đừng chậm trễ xem bệnh cho Tiếu Nhiễm, dù sao đại phu trong tộc của chúng ta cũng chỉ biết được chút phương pháp, không bằng được bệnh viện lớn.” Bác NGạn lo lắng mở miệng.


“Nhưng không tra ra được ai hại chúng cháu, cháu sợ sau khi xuống núi vẫn sẽ bị người đuổi giết.” Cố Mạc thật sự nhăn mày lại nói.


Một ngày không bắt được hung thủ, ngày đó Tiếu Nhiễm liền không an toàn.


“Tra ra như thế nào.” A Khố khó xử xoa xoa tay.


“Lúc chúng ta ở gần bẫy có người ngắm bắn, có viên đạn bị bắn vào trong cây. Chú đi thăm dò thử xem đạn đó có phải là đạn súng săn hay không. Nếu đúng, có thể hỏi người trong tộc. Chỉ cần tra ra nơi xuất xứ, nhất định có thể tìm được người đến mua.” Cố Mạc bình tĩnh phân tích.


Nghe Cố Mạc nói xong, Tiếu Nhiễm tán thưởng dật đầu: “Cố Mạc nói cực kỳ có đạo lý. A Khố, ngày mai chú tra ra đi.”


“Vấn đề này giao cho chú đi thăm dò. Chú nhất định sẽ cho các cháu một đáp án vừa lòng.” A Khó thật sự nhìn Cố Mạc: “Nhưng là, sang sớm ngày mai nhất định phải xuống núi, cháu đưa nó đến thành phố A kiểm tra đi.”


“Đúng thế.” Bác Ngạn cũng đồng ý nói.


“Bà thông gia là chuyên gia phụ khoa. Cố Mạc, chú con nói rất đúng, chúng ta cần nhanh chóng quay lại thành phố A. Chuyện tra tìm hung thủ giao cho chú con đi.” Tiếu Bằng Trình lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm, thật sự khuyên nhủ.


“Cũng được.” Cố Mạc gật đầu một cái.


“Cháu nóng quá, cô đi nấu cho cháu bát nước gừng.” Bác Ngạn nhìn thấy trên mặt Cố Mạc rất không bình thường, lập tức xoay người ra ngoại bận rộn.


Khi Cố Mạc đang suy nghĩ vấn đề đó, Bác Ngạn bưng một chén nước gừng nóng hầm hập tiến vào.


Cố Mạc nhớ tới Tiếu Nhiễm chưa uống nước gừng, liền nhận bát, không chút suy nghĩ, ngậm lấy một ngụm kẹo gừng, cúi đầu đút vào trong miệng Tiếu Nhiễm. Khi Tiếu Nhiễm theo bản năng nôn khan, anh dùng môi gắt gao chặn lấy, không cho cô nhổ ra.


A Khố cùng Bác Ngạn có chút xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, xấu hổ xem một màn vô cùng thân thiết này.


Tiếu Nhiễm đã tỉnh lại, nhìn khuôn mặt của Cố Mạc phóng đại trong phút chốc, nghĩ muốn đẩy anh ra, lại bị anh gắt gao bám trụ, bị ép nuốt xuống.


Lúc này anh mới hài lòng ngẩng đầu.


“Cố Mạc, anh lại đút nước gừng cho em.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị, nhưng vì suy yếu, kháng nghị của cô ít đi nhiều khí thế, ngược lại giống như đang làm nũng.


“Ngoan.” Cố Mạc nói xong, lại ngậm một miếng nước gừng, bào chế đúng cách, cường thế nuốt xuống.


“Khó uống.” Lúc Cố Mạc muốn đút nước gừng cho cô lần thứ ba, khẩn trương che lại, không ngừng né tránh.


“Nghe lời anh uống đi. Nếu không thì không thể quay lại thành phố A, hai chúng ta cũng thành hồ đồ.” Cố Mạc nghiêm mặt ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK