Cố Mạc trở lại phòng bệnh, bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Tưởng phu nhân: "Bác gái, Tiếu Nhiễm muốn ly hôn với con. Bác vui không?"
"Đây là chuyện tốt! Tại sao lại không vui chứ?" Tưởng phu nhân nghe Cố Mạc nói xong, kích động cười rộ lên, vừa khóc vừa cười nói, "Tưởng Y Nhiên, mẹ đã báo thù được cho con rồi!"
Cố Mạc vẫn yên lặng ngồi đó, nhìn thấy Tưởng phu nhân cười đủ, mới bình tĩnh nói: "Bác gái, con kể cho bác một chuyện xưa."
"Chuyện xưa?" Tưởng phu nhân nghi hoặc nhìn Cố Mạc.
"Có một cô bé mới bốn tuổi đã mất mẹ. Hai cha con luôn nương tựa vào nhau. Cô bé tin rằng ba yêu mẹ, ba yêu cô. Nhưng khi cô mười mấy tuổi. ba dẫn theo một người đàn bà và một co obes gái. Nói cho cô biết rằng, cô bé gái kém cô ba tuổi kia là em ruột cô. Tình yêu dối trá bị vạch trần, cả thế giới của cô sụp đổ. Hóa ra, ba cũng không phải là người chồng tốt, không phải người cha tốt. Tình yêu của ông ấy lại san sẻ cho nhiều người như vậy. Cô không chịu kích thích mới lái xe bỏ đi. Mọi chuyện sau đó xảy ra như thế nào thì chắc bác cũng đoán được. Đúng vậy, bé gái đó chính là Tiếu Nhiễm. Con cũng không muốn nói đỡ gì cho cô ấy nhưng chỉ muốn nói cho bác biết, cái chết của Tưởng Y Nhiên là việc ngoài ý muốn. Tiếu Nhiễm không cố ý hại chết Tưởng Y Nhiên. Cô ấy sai thật nhưng vẫn có thể tha thứ. Tại sao bác lại bảo thù vì một lỗi lầm vô tình chứ?" Cố Mạc khuyên nhủ.
"Còn nói cậu không phải đang nói đỡ cho nó sao? Nếu không phải nói đỡ thì tại sao qua miệng cậu thì cô ta giống như vô tội vậy? Cố Mạc, tôi thật sự thất vọng với cậu! Trong lòng cậu không còn Tưởng Y Nhiên nữa. Bây giờ trong lòng cậu chỉ có đứa giết người kia thôi!" Tưởng phu nhân thần kinh hô lên.
"Đúng vậy, con yêu Tiếu Nhiễm! Con không đồng ý ly hôn! Tuy bác là mẹ của Tưởng Y Nhiên nhưng con cũng sẽ không vì người mà hi sinh tình yêu của mình. Bác cố gắng dưỡng bệnh thật tốt. Con xin lỗi bác, con không thể thực hiện đủ bảy ngày như lời hứa!" Cố Mạc nói xong, đứng dậy, cúi người thật thấp.
"Cố Mạc, mày là thằng khốn nạn! Mày là đồ lừa gạt! Mày có lỗi với Tưởng Y Nhiên! Mày đã đồng ý với chúng tao là sẽ bảo vệ Tưởng Y Nhiên cả đời. Vậy mà con bé mới chết có năm năm mà mày đã quên nó, lại còn cưới người đã hại chết nó! Mày đúng là thằng khốn nạn! Đồ đốn mạt!" Tưởng phu nhân nhặt tất cả mọi thứ có thể ném được về phía Cố Mạc.
Cố Mạc cố gắng chịu đựng, cúi người đứng im tại chỗ, mặc Tưởng phu nhân khóc lóc om sòm.
Lúc miệng vết thương trên trán anh lại vỡ ra, Ứng Mẫn chạy vào phòng bệnh, ôm Tưởng phu nhân đang điên loạn: "Tưởng phu nhân, bác bớt giận đi! Cố Mạc cũng chỉ nhất thời hồ đồ. Chờ anh ấy nghĩ thông suốt sẽ hiểu bác đang suy nghĩ cho cậu ấy!"
"Nó có thể cười ai nhưng không thể cưới Tiếu Nhiễm!" Tưởng phu nhân thần kinh rống to.
"Lấy vợ là chuyện của riêng con, ngay cả bố mẹ con cũng không thể xen vào!" Cố Mạc cường ngạnh nói.
"Ý mày nói là tao không có quyền quản mày sao?" Tưởng phu nhân đang điên loại đứng dậy định đánh Cố Mạc. Nếu không phải nhờ Ứng Mẫn ôm được thì có lẽ kim tiêm và ống truyền trên người cũng bị giật ra.
Ứng Mẫn quay đầu lại, không hài lòng nhìn Cố Mạc: "Cố Mạc, anh không thể chờ Tưởng phu nhân bình tĩnh lại rồi nói chuyện tử tế với bà được sao?"
"Không có thời gian! Hôn nhân của anh đang ở bên bờ vực thẳm!" Cố Mạc đau đớn mím môi. Không phải anh máu lạnh mà anh thật sự không thể mạo hiểm mất đi Tiếu Nhiễm. Chuyện gì anh cũng có thể nhường nhịn bà Tưởng nhưng riêng chuyện hôn nhân của anh thì không thể. Anh không thể tiếp tục làm theo ý bà được.
"Anh làm thế sẽ kích thích đến Tưởng phu nhân! Anh biết rõ là bác bị bệnh. . . . . . " Ứng Mẫn không hài lòng nhìn Cố Mạc.
"Ứng Mẫn, giúp anh chăm sóc bác gái! Khi xong việc anh sẽ đến cảm tạ em!" Cố Mạc nói xong, không chút do dự rời khỏi phòng bệnh.
"Cố Mạc, anh định đi đâu? Còn vết thương trên trán anh đó!" Ứng Mẫn lo lắng gọi Cố Mạc nhưng anh không ngoái đầu lại.