Editor: Quỷ Quỷ
“Cô còn cười?” Trần Lương quay đầu trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái,”Tôi chưa được ăn cơm còn không phải vì cô sao?”
“Hóa ra tôi là đầu sỏ. Tội lỗi.” Tiếu Nhiễm lập tức khom lưng bồi tội.
Trần Lương dùng sức gõ vào đầu Tiếu Nhiễm. Lúc này Tiếu Nhiễm nhanh nhẹn như mèo trốn thoát.
“Nghịch ngợm!” Trần Lương mím môi nói.
“Tôi không phải lính của anh. Làm ơn đừng bao giờ đánh vào đầu tôi. Sẽ bị ngốc đi đó!” Tiếu Nhiễm vẻ mặt đề phòng nhìn Trần Lương.
“Vốn đã không thông minh rồi.” Trần Lương bị Tiếu Nhiễm làm cho bật cười.
Tiếu Nhiễm còn muốn kháng nghị, đã bị quản lý nhà hàng cắt ngang.
“Trần nhị công tử, hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?”
“Đưa người bạn đến ăn cơm. Phòng của tôi…” Trần Lương kiêu ngạo nói.
“Tùy anh chọn.” Quản lý nhà hàng khom lưng, lấy lòng nói.
Trần Lương gật đầu một cái, liền túm Tiếu Nhiễm đi lên tầng hai.
“Trần nhị công tử…” Tiểu Nhiễm cười trêu chọc nói, “Chúng ta có đang xuyên không đến thời dân quốc không?”
“Bọn họ thích gọi tôi như vậy. Tôi thấy không sao cả.” Trần Lương đưa thực đơn cho Tiếu Nhiễm, “Thích gì thì gọi. Hôm nay là tôi tạ lỗi với cô.”
“Anh cũng không phải cố ý mà. Với lại vết thương của tôi đã đỡ nhiều rồi. Không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Chẳng qua, “Tiếu Nhiễm cười nói với Trần Lương, “Anh có mang đủ tiền không? Tôi không mang tiền.”
“Tôi mang đủ.” Trần Lương thoải mái cười nói.
“Vật tôi sẽ không khách khí nữa.” Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ với Trần Lương.
Tiếu Nhiễm gọi vài món quen thuộc, trừ món tôm.
Trần Lương cầm lấy thực đơn, lại gọi thêm vài món: ”Tôm hùm cay, cay một chút.”
Nghe Trần Lương nói, Tiếu Nhiễm trợn mắt lên.
“Cô không thích?” Trần Lương quái dị nhìn Tiếu Nhiễm, “Tôm hùm to nhưng hương vị cũng không tồi.”
“Không phải…” Tiếu Nhiễm cười rộ lên, “Tôi chỉ không ngờ anh có cùng sở thích với tôi.”
Nghe cô nói, Trần Lương nhíu mày: ”Có muốn thi xem ai bóc nhanh nhất không?”
Tiếu Nhiễm lập tức lắc đầu: ”Không được. Tôi đã ăn rất nhiều tôm, hiện giờ miễn dịch với nó rồi.”
“Tôi không sợ thua cô đâu.” Trần Lương cười nói.
“Tâm trạng thay đổi, hương vị mỹ thực cũng sẽ thay đổi. Tôi thực sự không muốn ăn.” Tiếu Nhiễm cô đơn trả lời.
Con mắt tinh tế của Trần Lương nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm: ”Hóa ra là thất tình?”
Tiếu Nhiễm lập tức kinh ngạc há hốc mồm: ”Cổ lỗ sỹ, ai nói cho anh biết tôi thất tình?”
“Ánh mắt của cô.” Trần Lương vẻ mắt chắc chắn nhìn Tiếu Nhiễm.
“Quả nhiên không thể đứng chung một chỗ với trinh sát. Ánh mắt các người rất nham hiểm.” Tiếu Nhiễm giơ chân đá Trần Lương một cái.
Trần Lương giả bộ bị đau nhíu mi: ”Hung hãn như vậy, thất tình là đúng rồi.”
“Tôi không phải thất tình, là ly hôn.” Tiếu Nhiễm cắn môi nói.
Trần Lương trợn tròn mắt: ”Ly…hôn? Này nhóc, cô bao nhiêu tuổi?”
“19.” Tiếu Nhiễm trừng mắt liếc Trần Lương.
“Được rồi. Tôi có chút bất lịch sự.” Trần Lương bắt tay xin lỗi Tiếu Nhiễm, “Sao chồng cô lại không cần cô nữa?”
Nghe Trần Lương nói, Tiếu Nhiễm lại đạp anh thêm một cái: ”Là tôi không cần anh ta!”
“Đồ bạo lực.” Trần Lương lắc lắc đầu, “Tôi cảm thấy vinh hạnh thay cho chồng cô vì thoát khỏi bể khổ.”
“Cổ lỗ sỹ, hôm nay anh không muốn ăn cơm chứ gì?” Tiếu Nhiễm muốn vươn tay đến lỗ tai Trần Lương nói.
Trần Lương thong dong đẩy tay Tiếu Nhiễm ra, làm cho cô không phản ứng kịp.
“Tôi nói anh Cổ lỗ sỹ, thân thủ của anh có thể dạy cho tôi không?” Tiếu Nhiễm sùng bái nhìn Trần Lương.
“Cô có bắt chước nổi không?” Trần Lương lãnh đạm từ chối.